Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 10: HÔN

Hình ảnh dải ngân hà phản chiếu lên trên tường, nhàng chuyển động, Phó Dư Hạc nằm trên sofa, ngơ ngác chớp mắt, sau đó mới hồi tưởng lại những hành động và nói của Thẩm Dịch.

Phó Dư Hạc cảm thấy có chút tức giận.

Anh đưa tay lên đặt trên bụng.

Lại là cố à?

Đôi mắt sẫm màu của Phó Dư Hạc xẹt qua chút âm u, răng có chút ngứa, anh l.i.ế.m môi. 

Tối nay sau khi rượu, anh thấy hơi khát nên đã xuống tầng 1 lấy nước , nhưng sau khi xong lại không thấy có tác dụng mấy, thấy khát.

Anh cụp mắt xuống, che đi tia âm u trong mắt: 

“Tôi đã cảnh cáo cậu rồi.”

Thẩm Dịch nghe thấy Phó Dư Hạc nói, quay đầu lại hỏi : “ gì?”

“Xem ra cậu không nghe.”

Phó Dư Hạc lẩm bẩm.

“Nghe gì?” Thẩm Dịch cảm thấy của của anh có chút khó hiểu, nhưng miệng đã nhanh hơn não: “Anh Phó, em rất nghe mà, làm sao mà em dám cãi anh chứ.”

“Đúng không?”

Giọng điệu của anh cực kỳ lạnh lẽo.

Thẩm Dịch: “Đương .”

Ngay sau đó, người đang nằm trên sofa chống khuỷu tay lên. Vì nhiều rượu nên đầu của anh có chút choáng váng, cộng thêm hành vi “khiêu khích” trước đó của Thẩm Dịch khiến Phó Dư Hạc rất khó chịu, khiến anh như không thể che giấu được cảm xúc của mình .

“Phó…”

Thẩm Dịch mở miệng nói, nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị Phó Dư Hạc bước xuống từ trên sofa xuống, trong phòng khách vang lên một rên rỉ.

Trọng lượng cơ thể của một người đàn ông trưởng thành không hề , cũng may trước khi bị anh xuống Thẩm Dịch đã kịp nhích ra một chút, nên đầu gối của Phó Dư Hạc cũng không có bộ phận nhạy cảm của cậu mà xuống đệm chỗ cậu ngồi.

Anh đang mặc áo tắm, khi nghiêng người qua, ở vị trí của Thẩm Dịch có thể nhìn thấy rõ ràng hết quang cảnh trong áo tắm.

Phó Dư Hạc một tay lấy cổ áo của Thẩm Dịch, tay còn lại chống xuống đất nâng người mình lên, giọng hỏi: “Hửm? Cậu nói gì?”

Thẩm Dịch bỗng cảm thấy hơi khát.

“Không …Nói gì cả.”

Thẩm Dịch nói.

Phó Dư Hạc: “Sao lúc này không nói rồi?”

Thẩm Dịch: “…”

Phó Dư Hạc buông bàn tay đang cổ áo Thẩm Dịch ra, chuyển sang cằm cậu: ” Nói tiếp đi.”

Thẩm Dịch mặc một chiếc áo phông đen giản dị, cậu vừa gội đầu xong nên tóc có hơi rối, rũ xuống trán, trông rất giản dị. Nhìn cảnh tượng này, trong đầu Phó Dư Hạc chợt nhớ lại một số hình ảnh, đó là lần đầu tiên Thẩm Dịch đến nhà anh, cũng là lần đầu tiên anh đi tìm Thẩm Dịch nói chuyện.

Nửa người trên của Thẩm Dịch không mặc gì cả, sau đó còn mượn áo của anh mặc.

Lúc đó anh không lắm, nhưng rồi anh chợt nhớ ra, hôm đó trời mưa, mưa rơi ngoài cửa sổ, không khí ẩm ướt mát mẻ. 

Chàng trai đang đứng trong phòng vừa mới tắm xong tóc còn chưa khô, có vài giọt nước chạy xuống từ tóc của cậu, nước chảy xuống cằm, xuống cổ và sau đó biến mất trong áo phông của cậu. 

Khóe môi cậu nở một nụ , đôi môi đỏ mềm mại trông cực kỳ hấp dẫn, nhưng chân mày và khóe mắt lại không che giấu được sự kiêu ngạo.

Cậu đứng ở cửa, quay đầu lại nhìn anh, hỏi anh một cách khiêu khích – nếu cậu thực sự là Gay thì anh sẽ làm gì.

Làm thế nào mới tốt đây…

Phó Dư Hạc nhéo cằm của Thẩm Dịch.

Khi đó, nếu Thâm Dịch dám có suy nghĩ không đứng đắn nào với Phó Trừng, chắc chắn anh sẽ dạy cho cậu một bài học nhớ đời.

Nhưng anh thấy cậu có lúc giống, có lúc lại không giống. Bây  giờ ngẫm lại những chuyện đó giống như là cố tình cho anh xem, yên tâm gì không nói cũng .

Làm sao anh có thể cho phép cậu khiêu khích xong rồi bỏ chạy như vậy được.

Phó Dư Hạc đã quen với việc giành quyền chủ động và lợi thế trong kinh doanh, cũng quen thuộc với sự dụ dỗ qua lại này. Loại tâm thái này cũng lại một ít dấu vết trong lối sống hàng ngày của anh, ví dụ như bây giờ, anh rất khó chịu khi bị trêu đùa như vậy.

Anh phải lấy lại quyền chủ động, phải cho Thẩm Dịch thấy được có một số người không phải cậu có thể tùy tiện trêu đùa.

“Anh làm gì vậy?”

Bởi vì bị Phó Dư Hạc cằm nên người Thẩm Dịch hơi ngửa người ra sau, đầu  ngẩng lên, mắt cụp xuống, vẻ mặt này của cậu tạo cho người khác cảm là cậu không chút nào tâm: “ này không tốt lắm đâu, anh xem, áo tắm của anh…”

Cậu dường như không nhận thấy nguy hiểm đang đến , hoặc có lẽ cậu nhưng lại không quan tâm, cậu mỉm giơ tay lên, đầu ngón tay vuốt ve áo tắm của Phó Dư Hạc: “Áo sắp rơi ra rồi…”

nói của cậu đột dừng lại, trong mắt cũng khựng lại.

Hơi thở đột đến làm cho cậu có chút mất khống chế, cậu choáng váng trong giây lát, các quan trên cơ thể mới lề mề truyền tin lên đại não.

Xúc cảm và lực độ trên môi khiến Thẩm Dịch tê dại trong chốc lát, sau đó là vừa đau vừa tê. Chung quanh rất yên tĩnh, cậu ngửi thấy mùi hương trên người Phó Dư Hạc, không là sữa tắm hay dầu gội, mùi hương rất nhạt, mang tới cảm vừa trưởng thành vừa cấm dục.

Dải ngân hàng trên tường nhàng đung đưa.

Hơi thở của Phó Dư Hạc có chút nặng nề, giống như hơi thở của một con thú dữ, nhưng môi anh lại rất mềm, giống như lớp kem trên bánh sinh nhật mà hôm nay Thẩm Dịch vừa được ăn vậy, mềm mại và ngọt ngào, khiến cậu không nhịn được mà l.i.ế.m một . Cậu ngay lập tức tê dại, cảm ấy lan từ n.g.ự.c đến tận xương cụt sau lưng.

Cậu đưa tay lên, lấy gáy Phó Dư Hạc, biến bị động thành chủ động.

Môi của Phó Dư Hạc thật mềm mại.

Khi hôn phát ra những âm thanh mơ hồ, không khí ngày càng nóng lên, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, càng ngày càng mãnh liệt.

Môi của Thẩm Dịch trở nên ẩm ướt, Phó Dư Hạc cũng vậy, sau khi rượu đầu óc anh có chút lâng lâng, bắt đầu lớn mật làm ra hành động không giống thường ngày, bất chấp hậu quả.

Họ giống như hai con sói trong một trận chiến, đang đọ sức phân ra thắng bại, đôi môi đang làm điều thân mật, nhưng tay chân lại đang chèn ép lẫn nhau.

Phó Dư Hạc lấy cổ tay của Thẩm Dịch, còn Thẩm Dịch thì đang lên chân của Phó Dư Hạc… Họ hôn nhau cuồng nhiệt và say đắm, không thể tách rời.

“Bốp.”

Bàn trà bị va chạm, xê dịch khỏi vị trí ban đầu, phát ra ken két, chiếc cốc mà Phó Dư Hạc làm rơi lúc nãy cũng đã lăn qua chỗ khác, hơi thở gấp gáp dường như được phóng đại lên mấy lần tai.

Không qua bao lâu, áo tắm của Phó Dư Hạc đã bị cởi ra hết, trên lầu đột truyền đến giọng nói của Phó Trừng.

“Anh!?”

Phó Trừng gọi.

Giống như bị dội một gáo nước lạnh, lửa lập tức bị dập tắt, hai người đồng loạt dừng động tác.

Phó Trừng ở trên cầu thang tầng 2 nhìn xuống, cậu nhìn thấy dải ngân hà đang chuyển động trên tường và nghe thấy động nhưng lại không thấy anh trai mình ở đâu.

“Anh ơi anh có ở dưới không?” Phó Trừng hỏi.

Phó Dư Hạc đột tỉnh táo lại, đẩy Thẩm Dịch ra, anh kéo lại áo tắm, vịn sofa đứng lên.

“Làm sao vậy?”

Khi anh mở miệng, giọng nói của anh khàn hơn trước gấp mấy lần, trong đó còn ẩn chứa một tia dục vọng.”

Phó Trừng lại không nghe ra: “Anh đừng ngủ trên sofa, dễ bị cảm lạnh lắm, giọng anh đã khàn luôn rồi kìa.”

Phó Dư Hạc: “…Ừm.”

Anh bịt miệng Thẩm Dịch lại, không cho cậu phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Thẩm Dịch nằm trên mặt đất, vừa rồi cậu không cảm thấy gì, nhưng giờ lại cảm thấy sàn nhà có chút lạnh lữo. Cậu chớp mắt, toàn bộ hơi thở đều phả lòng bàn tay Phó Dư Hạc, trong mắt còn đọng lại chút dục vọng chưa hoàn toàn lắng xuống, cậu ngoan ngoãn nhìn Phó Dư Hạc, không giãy giụa mà nghiêng đầu nhìn anh.

Phó Dư Hạc hỏi Phó Trừng đang làm gì ở đây, Phó Trừng nói cậu nghe thấy có động ở tầng dưới, tưởng là đã xảy ra chuyện gì. Khi Phó Dư Hạc buông lỏng cảnh , Thẩm Dịch đột hất tay anh ra và hô lên “Phó Trừng.”

“Hả?” Phó Trừng từ trên cầu thang ló đầu ra: “Thẩm Dịch, cậu cũng ở đây à?”

Dù Phó Dư Hạc đã nhanh chóng bịt miệng Thẩm Dịch lại, nhưng cũng đã không thiết rồi. Khi anh bịt miệng Thẩm Dịch, vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng cậu nhìn ra được một tia bất lực trong đó, điều này đúng là hiếm thấy.

“Cậu làm gì?” Phó Dư Hạc hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Anh bịt miệng em làm gì?” Thẩm Dịch cũng giọng nói: 

“Anh sợ Phó Trừng phát hiện sao? Anh, anh đang chột dạ đó à.” 

Phó Dư Hạc: “…” Bị nói trúng rồi.

Giống như có một con d.a.o vô tình cắm thẳng tim.

“Anh?” Phó Trừng thấy anh trai không lên thì vội bước xuống tầng.

“Đừng có mà nói linh tinh.” Phó Dư Hạc vội vàng nói.

“Nói linh tinh gì chứ?” Thẩm Dịch hỏi.

Phó Dư Hạc: “Cậu rồi còn hỏi.”

Thẩm Dịch: “Anh không nói rõ ra, làm sao mà em được.”

Cậu bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, mắt lại liếc về phía cầu thang, bộ dạng điếc không sợ súng.

Phó Dư Hạc: “…”

bước chân ngày càng , Thẩm Dịch mỉm nói: 

em giữ bí mật cũng được, nhưng mà có điều kiện, dù sao trước đây em cũng đã giữ bí mật cho anh rất nhiều lần rồi, cho nên đưa ra điều kiện cũng không quá đáng đáng đúng không.”

Phó Dư Hạc giật giật khóe miệng: “Cậu tôi nói lại với Phó Trừng là cậu nửa đêm nửa hôm xuống đây dụ dỗ tôi…”

“Cậu ấy sẽ không tin anh đâu.” Thẩm Dịch thẳng thừng nói, sau đó xấu xa nói ra kịch bản vừa mới nghĩ ra: “Anh rượu, nhất thời hồ đồ, nhầm em thành người khác, rồi em xuống và cưỡng bức em, em thật là đáng thương mà, đến đưa quà sinh nhật cho anh món mà thôi…”

“Anh, anh thấy không khỏe ở đâu sao? Thẩm Dịch?”

kia, Phó Trừng đã đi xuống đến tầng 1 rồi.

Nếu không phải có sofa che chắn, thì tư thế khó nói hiện tại của họ đã bị Phó Trừng nhìn thấy rồi.

Phó Dư Hạc ngắt Thẩm Dịch: “Được rồi, tôi đồng với cậu.”

Anh buông Thẩm Dịch ra, đứng lên và ngồi chiếc sofa cạnh. Không còn sự  kiềm chế của anh , Thẩm Dịch chậm rãi ngồi dậy, vuốt thẳng áo phông, thản đặt một tay lên sofa, nghiêng đầu nhìn Phó Trừng.

“Hai người đang làm gì vậy?

Phó Trừng hỏi: “Vừa rồi sao lại không đến em.”

“Vừa rồi à…”

Giọng điệu của Thẩm Dịch đầy ẩn , cậu liếc nhìn Phó Dư Hạc, Phó Dư Hạc ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn cậu, tia dục vọng trong mắt chưa tan, giống như một chú ngựa hoang, một mắt của đã có thể khơi gợi lên cảm chinh phục của người khác.”

“Đang ngắm sao đó.”

Thẩm Dịch tường: “Đây là quà sinh nhật tôi tặng cho anh Phó á.”

Dưới sáng mờ ảo, mặc dù họ có thể nhìn rõ nét mặt của nhau, nhưng những chi tiết như đôi môi đang sưng đỏ thì lại không nhìn thấy rõ lắm, cho nên Thẩm Dịch cũng không sợ bị Phó Trừng nhìn thấy.

“Vậy…tại sao nơi này lại thành ra như thế này vậy?”

Phó Trừng nhìn đống hỗn độn trước mắt, dừng lại tầm 2 giây rồi nói: “Hai người vừa đánh nhau à?”

Mấy chiếc gối rơi xuống sàn nhà, bàn trà không đúng vị trí, khăn giấy rơi xuống đất, sàn nhà cực kỳ lộn xộn.

“À…”

Thẩm Dịch nói: “Anh cậu nhiều quá nên bị ngã.”

Phó Trừng lập tức không nghi ngờ gì , lo lắng hỏi: “Anh ơi anh không sao chứ? Anh bị ngã ở đâu? Có đi bệnh viện không?”

Phó Dư Hạc – người bị ép phải té ngã nói: “… Không sao đâu.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương