Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2
Tôi giải thích nhiều lần rằng tôi thực sự không nghèo!
Tuy nhiên, không ai tin điều .
Thậm chí nghĩ tôi giả vờ mạnh mẽ…
Lý do cho tất là vì tôi chưa bao giờ ăn khoai tây chiên cay, khoai tây chiên, mì giòn…
Chúa ơi, phải vì tôi không muốn ăn nó đâu?
là vì mẹ tôi không cho phép tôi làm điều !
nữ sĩ mắc chứng sợ thần bí cực kỳ nghiêm trọng, bất kể là về vệ hay là vấn đề thực phẩm.
Trong mắt bà, những thứ đồ này là rác rưởi.
Bà ấy thậm chí đưa ra những lời nói đầy táo bạo với tôi…
“ ! Hôm nay con dám ăn rác, ngày mai cũng dám ăn cứt!”
“Nếu để mẹ gặp con ăn dù một miếng rác, sau này đừng quay ngôi này!”
Thỏ cũng cắn khi vội!
Vậy nên tôi…
(Im lặng) ( đi/ên cuồ/ng) (Liếm mạnh túi đựng đồ ăn vặt) (Đập bàn) (Lăn lộn dãy dụa) (Khóc lóc gì không hiểu nổi) (Quỳ xuống đất) (Hú) (Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu)
Sau mẹ tôi đuổi tôi ra ngoài…
Mười năm luyện ki/ếm tại Côn Luân, lòng ta lâu lạnh như tuyết trên đỉnh núi.
Tôi lạnh, giơ ngón giữa vào cánh cửa dày, gầm lên: “Con gái đi đây, lần rời đi này kéo dài đời!”
Nếu nữ sĩ không cho tôi thoải mái, tôi đây khiến bà ấy mất hết mũi!
…
nữ sĩ đóng băng thẻ của tôi nên tôi không thể ở khách sạn, ký túc xá của trường chật kín.
Ăn uống miễn phí ở khác thật x/ấu hổ, thể trơ trẽn.
May mắn thay, Tạ Hành Xuyên lúc thiếu hầu, phòng trống, lương tháng 8.000 nhân dân tệ bao gồm tiền ăn chỗ ở, nếu không lẽ tôi phải ngủ dưới gầm cầu vượt.
Dù ấy đối xử với tôi rất tử tế nhưng tôi vẫn rất nhiều suy nghĩ bẩn thỉu, bẩn thỉu như củ sen mới đào lên khỏi bùn.
ấy giúp đỡ tôi, nhưng tôi tham lam vẻ đẹp thân hình của ấy.
Giáo viên của chúng tôi nhỏ dạy chúng tôi không được nhặt đồ bừa bãi mang về , hình như Tạ Hành Xuyên lúc nhỏ mất tập trung trong lớp.
Bây giờ thì hay , nhặt phải một con sói hôi đem về .
Tôi nhìn khuôn điển trai của chàng trai bên cửa sổ, ánh nắng chiếu vào ấy như một lớp gạc mỏng, lòng tôi khẽ động, nổi cơn bi/ến th/ái, tôi muốn lấy điện thoại di động trên bàn ra bí mật quay phim…
giây tiếp theo.
“ !”
Một tiếng gầm lớn trên bục phát ra, tôi rùng mình sợ hãi, r/un r/ẩy ngẩng lên thì thấy Lão Vương nhìn tôi với vẻ nghiêm nghị.
“ lén lén lút lút làm cái gì? !”
“Lớp học toàn mùi que cay, lén lút ăn que cay nữa à?”
“ là viên đại học , sao trẻ con như vậy!”
Tôi ngạc nhiên một lúc mở miệng, khóc lớn.
Lão Vương sửng sốt, khuôn u ám nhìn bằng mắt thường thể thấy nét h/oảng s/ợ lộ ra.
ấy không ngờ rằng tôi, một bình thường dày như đít chai, khóc dữ dội như vậy.
“Cái này… , xin đừng khóc nữa. không ý làm tổn thương đâu, đừng buồn…”
Tôi khịt mũi, lau nước mắt một cách bừa bãi, tôi gặp ánh mắt của , nhìn bằng đôi mắt đen trắng trong veo chân thành nói: “ ơi, ngài hiểu lầm .”
“Con không buồn, con vui!”
ấy sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Cái gì?”
“Ôi ơi, con mừng quá! tuy già như vậy, đỉnh hói như thế nhưng khứu giác của vẫn tốt lắm luôn!”
“Con sợ một ngày nào không ngửi được nữa!”
Tôi nói một cách chân thành nhất, lau nước mắt nói.
“Tốt , chuyện này khiến con cảm thấy nhẹ nhõm . Wuwuwuwu…”
Những đường gân trên trán Lão Vương gi/ật giật, hỏi tôi từng chữ: “Vậy cố ý hay vô ý?”
Tôi toe toét, nhe ra tám chiếc răng trắng, nặng nề gật : “Đương nhiên là cố ý!”
Bùm!
Sau nữ sĩ, tôi một lần nữa bị đuổi ra ngoài.
Không quan trọng.
ch*t mất, thật ra tôi cũng chả quan tâm lắm.
Không khí bên ngoài ấm áp biết bao, đúng ba mươi độ!
hay tôi bị điều hòa thổi buốt gáy.
tiếc là không chụp lén kịp ảnh của Tạ Hành Xuyên mà thôi…
Một giọt nước mắt tiếc nuối rơi xuống khóe mắt tôi.
Ch*t ti/ệt, bức ảnh góc độ mà làm thành card bo góc vô cùng hoàn hảo luôn á!