Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Còn có lần, ta bóc quýt cho hắn.
Việc này trước kia đều do bà bà họ Tiền , ta thay.
Tay chân ta vụng về, nước quýt bắn lên tay hắn một chút.
“Ai da, xin lỗi điện hạ!”
Ta vội vàng lấy khăn lau cho hắn.
Thế mà hắn chẳng nổi nóng như mọi khi khi bị dơ bẩn, ngược lại còn vươn ngón tay thon dài, tách ra một múi quýt nguyên vẹn, chậm rãi đưa đến bên miệng ta.
Cả người ta đông cứng tại chỗ.
Ánh mắt hắn vẫn ngây ngốc như trước, nhưng động tác này… lại giống một người bình .
Huống hồ, sao hắn biết ta cũng muốn ăn?
Rõ ràng ta nuốt nước miếng rất mà!
“Cho… cho ta sao?”
ta run run.
Hắn cố chấp giữ tay giơ lên, miệng phát ra tiếng “A~”, như thúc giục.
Ta máy móc hé miệng, hắn liền đút múi quýt vào.
Ngón tay lạnh buốt chạm vào môi, khiến ta rùng mình một cái.
11
Hắn như hoàn thành xong một nhiệm vụ, mãn nguyện tiếp tục ăn phần của mình.
Ta nhai múi quýt chua chua ngọt ngọt ấy, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Chẳng là ta nghĩ nhiều?
là… hắn vốn không ngốc như bề ?
Tối đó ta không nhịn được thầm với bà Tiền: “Bà bà, người nói , điện hạ… có lúc trông cũng rất tỉnh táo phải không?”
Bà Tiền vá , không ngẩng , bình thản: “Điện hạ tâm trí thuần khiết, thỉnh thoảng có hành vi như người cũng chỉ là bản tính tự nhiên, không thể tính gì.”
“A Tuế, hầu hạ điện hạ là bổn phận, đừng nghĩ vớ vẩn.”
Ta dạ một tiếng, không dám hỏi thêm.
Nhưng trong lòng đã âm thầm nảy sinh nghi ngờ.
Từ đó ta bắt để tâm quan sát, phát hiện khả năng bắt chước của hắn rất mạnh.
Ta dạy hắn nhận biết “bát”, “muỗng”, chỉ một lần, lần sau hắn đã có thể cầm đúng.
Ta từng ngân nga mấy khúc dân ca làng quê, sau đó có một hôm tâm trạng ta sa sút, hắn lại thức đũa gõ vành bát, gõ đúng tiết tấu ấy!
Ta hoảng liền ngăn lại: “Điện hạ! Khó nghe lắm! Đừng gõ nữa!”
Hắn mờ mịt nhìn ta, rồi dừng tay.
Tim ta đập thình thịch, càng lúc càng cảm thấy vị điện hạ này… có điều gì đó không tầm .
12
Cuộc sống ở Tĩnh Tâm Điện bề có yên ổn, nhưng ta cảm thấy không đơn giản như vậy.
Trong cung chuyện khinh người là .
Tiêu chuẩn phân phối của Tĩnh Tâm Điện xuyên bị cắt xén, đồ đưa tới gạo mốc rau dập.
Ta quen rồi, chọn lựa kỹ một chút cũng tạm được.
Bà Tiền cũng như đã quen, chẳng bao nói gì.
Cho đến một hôm, tiểu thái giám đưa cơm tối đến có lấm la lấm lét, đặt hộp xong liền vội vàng bỏ đi, gấp gáp hơn mọi ngày.
Ta mở hộp, một làn mùi không mấy tươi mới xộc ra.
Món rau xào nhạt xỉn màu, bát cơm gạo cũng có mùi lạ không rõ.
Ngay cả món hấp mềm điện hạ ăn cũng xám xịt.
“Đám tiểu nhân này! Càng lúc càng quắt!”
Ta giận dữ mắng một câu, định đem cơm đổ đi, rồi tự vào bếp nhỏ còn gì có thể nấu được.
Vừa định cầm đĩa hấp, Minh vốn ngồi im liền bất ngờ giơ tay đập đổ cả đĩa!
“Choảng!”
Đĩa vỡ nát, hấp văng đầy đất.
Ta giật nảy mình: “Điện hạ! Người sao vậy?”
Hắn hiếm khi nổi giận như vậy.
Chỉ thấy hắn chỉ vào dưới đất, rồi chỉ cổ họng mình, sắc mặt khó chịu, vừa rên vừa la, kích động.
“Được rồi được rồi, không ăn nữa không ăn nữa, điện hạ ngoan, ta không bắt người ăn.”
Ta vội dỗ dành, nhưng trong lòng đầy nghi vấn.
Hắn bình kén ăn thật, nhưng chưa từng phản ứng như thế này.
Hơn nữa… biểu cảm khi nãy của hắn, không giống giận dữ, mà là… sợ hãi?
Ta nhìn đống đổ tung tóe dưới đất, lại nhớ đến mặt lúng túng của tiểu thái giám lúc trước, một ý nghĩ đáng sợ vụt .
Cơm canh này… chẳng có vấn đề?
13
Ta ngồi xuống, cẩn thận trâm bạc thử món dưới đất.
Đợi một lúc, trâm bạc… hình như hơi xỉn màu?
Một luồng khí lạnh chạy thẳng sống lưng ta!
Cung đình đầy rẫy những trò mờ ám, thủ đoạn hiểm độc!
Chúng thật sự dám ra tay với một người ngốc ư?!
Là vì hắn chướng mắt ai đó?
là… sợ có ngày hắn không còn ngốc nữa?
Lưng ta túa mồ hôi lạnh.
Nếu không nhờ hắn hất đổ đĩa…
Nếu ta không cảnh một chút…
Bà Tiền nghe động chạy vào, thấy cảnh hỗn loạn sắc mặt tái xanh của ta, liền hiểu ngay.
Bà sầm mặt, bước nhanh lại xét.
Không nói gì, chỉ ánh mắt phức tạp nhìn Minh một cái, sau đó lặng cầm chổi quét dọn sạch .
“Sau này, cơm nước của điện hạ, ngươi tự tay nấu ở bếp nhỏ.”
bà Tiền trầm thấp, ẩn chứa mệt mỏi lạnh lùng không dễ nhận ra: “Nguyên liệu ta lo, ngươi trông chừng cho kỹ.”
Ta gật mạnh, tay đầm đìa mồ hôi.
Lại nhìn Minh ngồi đó, hắn đã bình tĩnh trở lại, lại mang dáng ngây ngô, nghịch vạt mình.
Nhưng ta …
Không còn có thể hắn là một kẻ ngốc đơn thuần nữa.
Tĩnh Tâm Điện này, so với những gì ta tưởng… nguy hiểm hơn rất nhiều.
Và số tiền công gấp đôi kia, e là thật chẳng dễ mà lấy được.
14
Từ sau khi phát hiện cơm nước có vấn đề, ta liền căng như dây đàn.
Chìa khóa bếp nhỏ được ta giấu kỹ bên người, mọi thứ đưa vào miệng điện hạ, ta đều phải , ngửi , thậm chí len lén trâm bạc thử mới dám cho hắn ăn.
Bà bà họ Tiền dường như cũng cảnh hơn.
Thời gian bà ra lĩnh phần ăn kéo dài hơn trước, nhưng mỗi lần về gạo thóc rau dưa lại tươi ngon hơn rõ rệt.
Chúng ta ngầm hiểu với nhau, không ai nhắc đến chuyện ngày đó, song bầu không khí trong Tĩnh Tâm Điện đã hình mang theo sự nặng nề.
Minh vẫn là dáng đó, phần lớn thời gian ngẩn người, thỉnh thoảng nổi chút giận nhỏ.
Nhưng mỗi lần ta nhìn hắn, có cảm sau ánh mắt ngây ngốc ấy, như ẩn giấu điều gì khiến lòng người rờn rợn.
Đêm đó bất chợt mưa to, chớp ầm ầm.
Ta ngủ say, bị một tiếng sét giật mình tỉnh giấc, ngay sau đó nghe thấy trong gian phòng bên có tiếng đồ vật rơi vỡ, kèm theo âm thanh rên rỉ nghẹn ngào, như tiếng con thú nhỏ sợ hãi.
Ta giật thót, choàng chạy vội .
Chỉ thấy Minh co rúm trong góc giường, quấn chăn kín mít, cả người run lẩy bẩy.
Dưới đất vỡ một cái chén trà.
Một tia chớp xé ngang bầu trời, soi rõ gương mặt tái nhợt kinh hoàng của hắn.
Đôi mắt vốn mờ mịt ấy, đây tràn đầy nỗi sợ hãi chân thực.
“Điện hạ?”
Ta thử gọi một tiếng.
Hắn như không nghe thấy.
Tiếng lại nổ vang, hắn lập tức co người rúc sâu hơn, run lẩy bẩy.
Thấy vậy, chút nghi ngờ và đề phòng trong ta tan biến, chỉ còn lại thương cảm.
Dù hắn thật sự ngốc chỉ giả vờ, phút này, hắn cũng chỉ là một người sợ sét mà thôi.
Ta rón rén tiến lại, không dám tới gần sợ dọa hắn, bèn ngồi xuống bệ gác cách giường mấy bước.
Ta bắt chước cách mẫu thân ta dỗ ta khi còn bé, khe ngân nga một khúc đồng dao quê nhà.
Giai điệu đơn giản, chẳng có lời nào, chỉ là mấy tiếng “ư a” dịu dàng.
Một lúc sau, hắn dường như bớt run hơn một chút.
Ta bạo gan hơn, vừa tiếp tục ngân nga, vừa nhỏ thủ thỉ, chẳng cần biết hắn có nghe hiểu không: “Điện hạ đừng sợ, chỉ là mưa gió thôi, lát nữa là hết rồi.”
“Người , ta ở đây mà, không sao đâu.”
“Hồi nhỏ ta cũng sợ , mẫu thân ta dỗ ta bằng cách này.”
“Mẫu thân bảo ông là người tốt, chuyên đánh vào mấy cây yêu tinh hư hỏng.”
Tiếng dần lắng, chỉ còn tiếng mưa rả rích hiên.
Hắn chầm chậm thò ra khỏi chăn, đôi mắt ướt đẫm nhìn ta, như con nai nhỏ bị kinh hãi.
Ta mỉm cười với hắn: “Không sợ nữa phải không?”
Hắn không nói gì, chỉ im lặng nhìn ta.
15
Có là đêm mưa khiến lòng người yếu mềm.
Cũng có mấy hôm nay bị đè nén lâu, khiến ta bất trút hết tâm tình ra.
“Điện hạ, thật ra sống trong cung cũng chẳng có gì … kia vẫn tốt hơn.”
“Chờ ta được ra cung, ta về nhà.”
“Mẫu thân ta mắt yếu, ta phải sửa lại cho bà căn phòng sáng sủa hơn.”
“Còn muội muội ta, nó thích cậu thợ rèn ở nhà bên… Mà nè, hồi nhỏ cậu ta từng nói muốn cưới ta cơ… Nhưng thôi, muội muội ta cưới hắn cũng tốt…”
Ta kể chuyện nhà, kể những dự định sau khi rời cung, nói nhẹ như gió thoảng, giống như mơ.
“Lúc đó, ta mở một quán nhỏ.”
“Bán kim chỉ cũng được, bán đồ ăn cũng được, sống ngày là được rồi.”
“Chắc chắn tự do hơn trong cung…”
Ta mải nói, không nhận ra hắn từ lúc nào đã khàng dịch lại gần, dựa vào mép giường, sát hơn một chút.
Tới khi ta mỏi miệng mà dừng lại, mới phát hiện hắn đã ngủ từ bao .
Hô hấp đều đều, lông mày giãn ra, chỉ là một tay còn thức nắm lấy vạt của ta.
Ta nhìn gương mặt say ngủ ấy, trong lòng bỗng mềm lại.
Ta kéo chăn đắp cho hắn cẩn thận, định rút vạt ra, mà hắn lại nắm chặt không buông.
Thôi vậy.
Ta thở dài, ngồi xuống bệ gác, dựa vào thành giường.
kia tiếng mưa lộp độp, trong điện ánh nến vàng nhạt chập chờn.
Ta nhìn vị hoàng tử thân phận tôn quý mà tình cảnh lại éo le trước mặt, lần tiên trong lòng dâng lên cảm đồng bệnh tương lân.
Chúng ta… đều là những người bị giam cầm trong chốn thâm cung này, không thể tự chủ cuộc đời mình.