Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

25

đúng lúc – Minh Huyền nhàng kéo ta lại.

Ta quay sang, khó hiểu nhìn hắn.

Chỉ thấy hắn cực nhanh, khẽ khàng đến mức chỉ ta nghe được, thốt ra hai âm mơ hồ: “… dọa… bệnh…”

Rồi hắn lập tức trở lại vẻ ngây ngô như .

Ta sững người một lát – rồi lập tức hiểu ra!

Đúng rồi!

Nói là “bị hoảng ” thì chưa đủ.

Phải nói là bệnh nặng, mê sảng, cần gấp ra tìm đại phu, như mới hợp lý hơn!

Đây chính là gợi ý mà hắn đưa cho ta!

Cơ hội tới rồi!

Ta kéo hắn lao ra, vừa khóc vừa nói với lão thái giám: “Công công cứu mạng! Điện hạ đêm qua bị hoảng , giờ phát sốt cao, mê mê sảng sảng, cứ nói nhảm suốt! Bà vú bảo phải nhanh chóng ra cung tìm đại phu tin cậy! Cầu xin công công cho đi nhờ một chuyến!”

Ta cố tình nhấn mạnh chữ “sốt cao nói mê”.

Lão thái giám trông chán ghét và phiền phức, nhìn thấy bạc, lại liếc mắt đánh giá chúng ta.

Đặc biệt là Minh Huyền – hắn đúng lúc phát ra tiếng rên khó nhọc, cả người mềm nhũn tựa vào ta, nhìn qua thực sự giống người bệnh nặng.

Lão thái giám rốt cuộc cũng đồng ý.

Chúng ta trốn trong xe phân, chui rúc giữa thùng gỗ bốc mùi nồng nặc.

Mùi hôi thối cuồn cuộn khiến bụng ta muốn lộn ngược.

Thân người Minh Huyền khẽ siết lại, rồi nhanh chóng thả lỏng, thậm chí còn nhàng vỗ tay ta – như đang an ủi.

Chúng ta thuận lợi ra khỏi cổng cung, trốn vào một ngõ .

nhìn thấy bức tường cung dần khuất xa sau lưng, ta như muốn ngã gục.

Minh Huyền đứng ta, sáng ban mai rọi gương mặt lấm lem tro bụi vẫn không giấu được những đường nét đẹp đẽ.

Hắn giơ tay, dùng tay dơ bẩn kia, cực kỳ nhàng và cẩn thận lau đi nước mắt và tro bụi trên mặt ta.

Lần này, mắt hắn trong vắt như nước sau cơn mưa, không còn chút ngây ngô nào.

Chỉ có một thứ cảm xúc nén – sự nhõm sau buông bỏ, và…

…một tia dịu dàng, rất khẽ, chỉ dành riêng cho ta.

tang trong cung, từ nay… chẳng còn liên quan đến chúng ta nữa.

26

Chúng ta chạy bộ mà đi, càng lúc càng cách xa kinh thành.

Con đường ổ gà lồi lõm, ta với Minh Huyền đều hổn hển.

Mặt hắn bị bôi tro, quần thì chắp vá, lưng thẳng tắp, mắt sáng trong – chẳng giống kẻ ngốc chút nào.

Giữa trưa, hai người ngồi xổm trên bờ ruộng, gặm bánh khô.

Bỗng nhiên, tiếng trầm nặng từ phía kinh thành vang vọng tới, tiếng tiếng, ê buốt tim gan.

tang trong cung – gõ hai mươi bảy hồi.

Chỉ tử … mới dùng số ấy.

Bánh trong tay ta rơi phịch xuống đất.

Ta quay phắt sang nhìn Minh Huyền.

Hắn dường như chẳng nghe thấy , vẫn chậm rãi nhai bánh, mắt nhìn xa xăm gò đất vàng, gương mặt bình thản đến lạ.

Gió thổi lay sợi tóc trán hắn, hắn chớp mắt một rồi cúi đầu ăn tiếp, như thể tiếng ấy chẳng liên quan đến hắn.

Lòng ta thắt lại.

Vị ngũ tử ăn ngồi trong cung, đã “”.

Người đang ngồi xổm ăn bánh khô cạnh ta… là A Huyền.

Ta thúc hắn : “…Không sao chứ?”

Hắn quay đầu nhìn ta, mắt hơi ngây ngốc, một lúc sau mới dần tụ lại tiêu điểm, rồi cười ngô nghê, giọng khàn : “Bánh… hơi cứng.”

27

Đấy.

Vẫn dáng ngốc .

Ta dài, nhặt bánh , phủi đất rồi cắn một miếng – đúng là cứng muốn gãy răng.

“Không sao, ăn nhanh đi, ăn xong còn phải đường.”

Hắn “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn cúi đầu gặm bánh.

Chỉ là… ta thấy ngón tay cầm bánh của hắn siết đến trắng bệch.

Chúng ta tiếp tục đi.

Suốt đường, ta nơm nớp lo sẽ gặp quân dò xét.

Minh Huyền thì rất nghe lời – bảo cúi đầu là cúi đầu, bảo trốn là thu người lại như cục bông.

Đi ngang một quán trà, ta nghe người lái buôn kháo nhau: “Nói là trong cung bị cháy, thiêu một tử ngốc, xui xẻo đâu…”

Mồ hôi tay ta rịn ra.

Ta liếc Minh Huyền.

Hắn ngồi xổm cạnh ta, đang nặn bùn thành hình thỏ, mặt mũi đầy chấm bùn, đưa con thỏ méo xẹo đến trước mặt ta, cười híp mắt: “Tỷ… nhìn…”

Ta lại lung lay.

Có lẽ ta nghĩ quá nhiều.

Hắn chỉ là một tử kém may bị biến thành ngốc… rồi bị ta nhặt .

Trời gần tối, chúng ta tìm một miếu thổ địa bỏ hoang để ngủ nhờ.

Trong miếu lạnh buốt, ta lấy khoác cho hắn, còn mình thì run lập cập.

Hắn nhìn ta một lúc, bỗng kéo xuống, ép đắp người ta, miệng lầm bầm: “Tỷ… lạnh… mặc…”

Ta đẩy qua lại không nổi, lực hắn mạnh quá, cuối cùng hai đứa phải chui chung vào một choàng, dựa vào nhau mà ngủ.

Thân hắn rất ấm, giống lò sưởi lớn.

Ta mệt nhoài, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Nửa mê nửa tỉnh, ta nghe hình như hắn dài rất khẽ… rồi có thứ nhàng khẽ chạm vào tóc ta.

28

trông thấy cây hòe già cong queo đầu thôn, ta suýt bật khóc.

Chúng ta… cuối cùng cũng còn mà trở !

Ta kéo Minh Huyền, hít sâu rồi đẩy cánh cửa gỗ kỹ đầy tiếng cót két của mình.

Mẫu thân ta đang băm cỏ lợn sân, thấy ta, con dao suýt rơi khỏi tay: “Tuế nhi?! Sao… sao con rồi?! Người này là…?”

Bà trợn mắt nhìn Minh Huyền, đánh giá từ đầu đến chân, tay còn cầm nguyên con dao.

Minh Huyền lập tức trốn sau lưng ta, nắm cánh tay ta, vùi mặt vào vai ta, chỉ lộ đôi mắt đáng thương, giọng xíu:

“……”

Hàng xóm nghe động cũng ùa sang: “Ối trời, là A Tuế đấy à! Xuất cung rồi hả?”

ai mà đẹp trai trời!”

“Sao lại trốn sau lưng con bé kia? Nhát vậy?”

Ta vội chắn hắn sau lưng, ưỡn ngực nói to: “Thưa mẫu thân, thưa bà con! Đây là A Huyền! Là người của gia chủ ta hầu trong cung chê rồi không cần… ta thấy hắn đáng thương, đầu óc lại không tỉnh táo… nên… nên ta bỏ hết tiền tiết kiệm ra mua ở cùng cho đỡ cô quạnh!”

Ta nói mạnh miệng lắm, giống như thật sự tiêu hết gia sản vì hắn vậy.

Dân làng lập tức nổ tung.

“Mua một thằng ngốc ?! A Tuế mày điên rồi à?”

“Đẹp trai thì đẹp trai … mà ngốc thì…”

“Ôi, rồi mai mốt sao…”

Minh Huyền như bị doạ khiếp, cứ dính sau lưng ta.

Ngón tay véo ta đến trắng bệch, thân còn run run, miệng rên như con thú bị hoảng.

Mẫu thân ta đặt dao xuống, bước tới xem hắn kỹ hơn.

Minh Huyền đến mức chôn mặt vào lưng ta luôn, cũng không ngẩng .

29

Mẫu thân dài, khoát tay xua đám người: “Được rồi được rồi! Giải tán đi! Có đáng xem đâu!”

Bà đẩy ta vào , “Vào! Vào trước đã! Xem con dọa người ta kìa.”

Cửa đóng lại, cách biệt khỏi mắt .

Ta mới phào, người như rã ra đoạn.

Minh Huyền vẫn giữ nguyên tư ôm tay ta, mặt chôn vào người ta.

Ta vỗ lưng hắn: “A Huyền không sao rồi, không ai nữa, buông tay đi.”

Hắn từ từ ngẩng đầu, đôi mắt còn đỏ hoe, như chú chó con ấm ức.

Hắn nhìn quanh , xác nhận thật sự an toàn rồi mới chậm rãi buông tay.

Mẫu thân rót nước cho chúng ta, nhìn hắn run rẩy nhấp nước mà lại dài: “Tội nghiệp… mặt mũi khôi ngô là , sao lại thành như vậy… Còn con nữa, gan to thật! Rồi sau này nào?”

Ta ừng ực uống cạn bát nước: “ sao thì ! Con có tay có chân, hắn… hắn cũng làm việc được! A Huyền, gọi mẫu thân đi.”

Hắn ôm bát nước, ngước mắt nhìn mẫu thân ta, giọng mềm như bông: “…Mẫu thân…”

Mẫu thân ta mềm lòng ngay, nếp nhăn đều giãn ra: “Thôi thôi… vậy thì ở lại đi.”

“Chỉ là… tiếng đời kia…”

Ta hất mặt đầy khí : “ tiếng đời? Đóng cửa lại thì ai quản được mình.”

“Từ nay hắn là người của con! Ai dám ức hiếp hắn vì ngốc… con là người đầu tiên không cho phép!”

Minh Huyền ngồi trên ghế gỗ , uống ngụm nước, mắt kín đáo nhìn căn đơn sơ.

nghe ta nói “người của con”, động tác uống nước của hắn khựng lại.

Khóe môi hình như hơi cong rất nhanh đã trở lại nét ngây ngô quen thuộc.

30

Tối , ta dọn dẹp lại căn buồng của mình, để A Huyền ngủ chiếc giường ta nằm, còn ta thì định sang ngủ với mẫu thân.

Lúc trải chăn, Minh Huyền cứ đứng cạnh nhìn im lặng.

Ta vừa làm vừa dặn: “Từ giờ ngươi ngủ ở đây.”

“Nghe chưa? Ban đêm không được chạy lung tung, không được ồn ào.”

Hắn gật gật đầu, rồi chỉ vào con hổ vải trên giường: “Chơi…”

là món đồ chơi ta ôm ngủ từ bé.

Ta bật cười: “Được, cho ngươi chơi.”

ta dọn xong, định ra , hắn bất ngờ kéo vạt ta lại, mắt đầy bất an và lệ thuộc: “Tỷ… đừng đi…”

Tim ta mềm nhũn, dỗ hắn: “Ta không đi đâu xa, sang phòng mẫu thân ngủ thôi, ngay sát kia kìa.”

“Mau nằm xuống ngủ đi.”

Hắn lúc này mới chậm rãi buông tay, ôm con hổ vải, nằm xuống đôi mắt vẫn mở to, nhìn ta không chớp.

Ta thổi đèn, khép cửa lại.

Đứng nghe trong phòng không còn động tĩnh, ta mới phào.

Xem như… ổn định chỗ ở rồi?

Ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng vằng vặc trên cao, trong lòng ta có chút mông lung – mà cũng có chút vững dạ.

Dù sao đi nữa, ít nhất… cũng đã có một mái .

Còn tên tuyệt sắc ngốc nghếch này… thì cứ bước mà tính.

Tùy chỉnh
Danh sách chương