Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
49
A Huyền không còn giả ngốc nữa, nhưng mặt người ngoài, chàng vẫn là “A Huyền đẹp trai ngốc ngếch” như cũ.
Chỉ là… càng lúc càng biết “nghe lời”, gần như không rời ta nửa bước.
làng cũng dần quen rồi.
Dù gì thì ngoài việc mặt mũi quá mức xuất chúng, chàng cũng chẳng gây chuyện gì, còn biết tính sổ, trông tiệm, so với mấy tên rỗi việc ham rượu chè trong làng, đúng là hơn khối.
Cuộc sống của ta và chàng, dường như lại quay về quỹ đạo cũ, lại như đã hoàn toàn đổi khác.
ra, ta nhóm bếp nấu cơm, chàng đã lặng lẽ gánh nước đầy chum, chẻ củi gọn gàng.
Động tác thuần thục, chẳng giống một “hoàng tử ngốc” chút nào.
Ta mở cửa tiệm, chàng theo sau với sổ sách và bàn tính trong tay.
Giờ thì không cần vờ vĩnh gảy tính toán loạn xạ nữa, chàng thật sự có thể giúp ta kiểm sổ, thậm chí còn chỉ ra món nào bán chạy để ta biết đường nhập thêm.
Có một lần, ta nhìn nét chữ đều tăm tắp của chàng ghi trên sổ, đẹp đến mức khiến ta không kìm được xót xa: “Chữ của chàng còn đẹp hơn ông đồ đầu làng.”
Chàng khựng bút, ngẩng đầu nhìn ta, mắt ánh ý cười: “Nếu nương tử muốn học, vi phu có thể dạy.”
Mặt ta nóng bừng, trợn mắt lườm chàng: “ cần chàng dạy chứ!”
Nhưng trong lòng lại không kìm được một chút ngọt ngào.
50
Buổi trưa, nhà thím Trương bên cạnh có cưới, mời hai ta sang ăn.
Bàn toàn hàng xóm, người thì hò hét rượu chè, người thì cười đùa rôm rả, không tả.
A Huyền ngồi cạnh ta, vẫn không nói , nhưng có người mời rượu, chàng cũng lễ phép nâng ly nhấp một ngụm, không còn trốn đông trốn tây như .
Có người đùa giỡn: “A Tuế à, A Huyền nhà muội càng nhìn càng ra , chỉ hơi ít nói chút thôi.”
Ta còn chưa kịp mở miệng, chàng đã nhẹ nhàng gắp miếng cá bỏ xương cho ta, vào bát, rồi ngẩng đầu, nhìn người kia bằng ánh mắt vừa lịch thiệp vừa lạnh nhạt, khẽ cười: “Ừ, ta nghe nàng nói là đủ.”
Cái cười ấy…
Phải nói là đẹp đến khó , mà cũng khiến người ta không dám đùa bỡn thêm gì nữa.
Người kia cười gượng tiếng, vội quay sang mời rượu người khác.
Ta đá nhẹ chân chàng bàn, ghé sát thì thầm: “Chàng bớt bớt lại giùm cái.”
Chàng ngơ ngác nhìn ta: “Ta gắp đồ ăn cho nương tử mà, sai sao?”
Ta: “…”
Thôi bỏ đi, với cái tên hồ ly này, nói lý chẳng ăn thua.
Tối đó, dọn hàng xong, hai ta ngồi sân.
Ta thêu hoa, chàng đọc sách, không biết kiếm đâu ra một quyển truyện cổ tích.
Chú chó nhỏ Đậu Đậu của ta thì nằm chân chàng, ngáy khe khẽ.
51
Thỉnh thoảng ta cũng hỏi chàng chuyện trong cung.
Chẳng hạn hoàng đế trông thế nào, hoàng cung có thật là dát vàng như lời đồn không.
Chàng sẽ sách xuống, kể chuyện nhẹ nhàng cho ta nghe.
Ví như vị đại thần nào đó sợ vợ, điểm tâm của ngự thiện phòng tuy làm tinh xảo nhưng ngọt gắt không nuốt nổi,
còn chẳng bằng bánh hoa quế ta làm.
Mỗi khi kể những chuyện ấy, ánh mắt chàng bình thản.
Không oán hận, cũng chẳng quyến luyến, chỉ như kể một câu chuyện đã cũ từ thuở xa.
Cũng có lúc, hai ta chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh nhau.
Nghe tiếng trẻ con khóc bên nhà hàng xóm, tiếng ếch kêu từ ruộng xa vọng lại, ngửi mùi khói bếp và mùi đất sau mưa.
Những ngày tháng bình vụn vặt ấy, đối với chàng… có lẽ là món báu vật quý nhất.
Có hôm, ta nhìn nghiêng gương mặt chàng ánh đèn, chăm chú đọc sách.
Không kìm được hỏi: “A Huyền, chàng có hối hận không? Từ nơi cao vời kia, rơi xuống ruộng bùn thế này.”
Chàng ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt dịu đến mức khiến người ta run lòng.
“Nơi cao quá lạnh.”
“Chỉ có đất bùn mới mọc được lúa, mới nuôi được người.”
Chàng sách xuống, lấy tay ta, lòng bàn tay ấm áp.
“Hơn nữa…”
Chàng cười dịu , “Trong đống bùn đất này… chẳng phải có nàng sao?”
Tim ta khựng lại một nhịp.
Chàng khẽ nhếch môi, nói thêm: “Còn có mẫu thân, có tiệm Hỉ, có Đậu Đậu nữa.”
52
Ngày tháng vẫn trôi đều.
A Huyền vẫn là chàng “ngốc” biết tính sổ giỏi nhất trong tiệm Hỉ của ta, chỉ khác là… ban đêm không phải giường đất nữa.
Tối hôm đó, hai ta vừa kiểm xong sổ, ngồi hóng gió giữa sân.
A Huyền đột nhiên quạt xuống, túc nhìn ta: “Hỉ Tuế, chúng ta thành thân đi.”
Ta gặm dưa ngọt, suýt nghẹn: “… không phải đã là phu thê rồi sao?”
Chàng lắc đầu, ánh mắt trong vắt trăng: “Thế chưa tính.”
“Chưa có mai ông mối, chưa bái đường thiên địa, như vậy… là thiệt thòi cho nàng.”
Chàng lấy tay ta, tay ấm lạ thường.
“Ta muốn cưới nàng đàng hoàng, để mẫu thân làm chủ hôn, mời con lối xóm đến uống chén trà rượu mừng.”
“Để cũng biết, nàng là chính thất của ta, là thê tử danh chính ngôn thuận của A Huyền này.”
Tim ta nóng lên một trận, miệng thì giả càu nhàu: “Phiền phức quá, còn tốn tiền.”
“Phải có.”
Chàng quả quyết.
“Cả đời có một lần, không thể sơ sài.”
“Mẫu phi ta… nếu biết được, chắc chắn cũng mong ta đối với nàng như thế.”
Chàng vừa nhắc đến mẫu phi mình, ta liền không nói được gì nữa.
Chỉ đành gật đầu, khẽ nói: “… Tùy chàng vậy.”
A Huyền hành động dứt khoát đến đáng sợ.
Hôm sau đã túc đến nói với mẫu thân ta.
Mẫu thân ta lúc đầu bị chàng làm cho giật mình, sau đó thì cười toe toét, miệng không khép lại được, liên tục nói: “Đáng lẽ phải như thế từ lâu rồi! Như thế mới phải!”
chắc hẳn vẫn luôn cảm danh phận “mua về” của chàng kia có chút lấn cấn, trong lòng không tâm.
Vậy là, nhà ta bắt đầu tất bật chuẩn bị hôn sự.
A Huyền mang ra một khoản tiền riêng chẳng biết tích từ khi nào – có lẽ là phần phòng thân chàng giữ lại từ lúc còn trong cung – giao cho mẫu thân ta đi mua sắm rượu thịt, chuẩn bị cưới.
Còn chàng thì tự tay viết giấy mời đỏ thắm, đích thân đến từng nhà quen thân trong làng để mời dự hôn lễ.
Cách chàng mời người, cũng … “A Huyền”.
Tìm được , chàng cũng không nói , chỉ đưa tấm giấy đỏ , trên đó viết nắn nót: “A Huyền – Hỉ Tuế thành thân, kính mời đến dự.”
Rồi chàng nở nụ cười có chút ngượng ngùng mà chân thành: “Thúc/Thím ơi, con với Hỉ Tuế mở cưới, mời tới ăn cơm ạ.”
làng nhìn dòng chữ đẹp đẽ ấy, lại dạng “có phần ngốc nhưng thành tâm” của chàng, vừa lạ vừa , nấy đều đồng thanh gật đầu, hứa chắc chắn sẽ đến.
53
Hôn lễ được định vào ba ngày sau, đơn giản thôi, chỉ bày bàn trong sân nhỏ nhà ta.
Mẫu thân ta lấy mảnh vải đỏ quý nhất trong rương đáy hòm ra, may cho ta một chiếc áo cưới mới.
A Huyền cũng thay trường sam chàm lam tinh tươm, càng tôn lên tuấn tú như họa.
Hôm đó, sân nhà chật kín người, náo nhiệt vô cùng.
Đồ tể họ Vương, thím Trương, ông trưởng làng… tới được đều tới cả.
Mọi người ríu rít lời chúc phúc, bầu không khí tràn ngập mừng.
Lúc bái đường, mẫu thân ta ngồi ghế chủ tọa, cười đến chảy nước mắt.
A Huyền cầm một đầu lụa đỏ, dẫn ta bước từng bước chậm rãi.
Chàng vô cùng túc, từng bước đi đều vững chãi trầm ổn.
Khi người xướng lễ hô “Nhất bái thiên địa”, chàng cúi người bái lạy, động tác thuần thục, chẳng chút nào giống kẻ đần độn.
Có đứa nhỏ thì thầm: “Nhìn ca A Huyền kìa, hôm nay không giống ngốc tí nào nha!”
Người lớn vội che miệng nó lại, nhưng trong mắt cũng đầy ngạc nhiên.
Ta hơi căng thẳng, lòng bàn tay ướt mồ hôi.
A Huyền dường như cảm nhận được, ống tay áo rộng, nhẹ nhàng lấy tay ta, như bảo ta cứ tâm.
“Nhị bái cao đường!” – Chúng ta cùng lạy mẫu thân.
“Phu thê giao bái!” – Khi ta ngẩng đầu, chàng chớp mắt thật nhanh, khóe môi cong lên thành một nụ cười ấm áp.
Sau lễ, rượu bắt đầu.
A Huyền bưng chén rượu, đi chúc từng bàn.
Chàng không giỏi nói lời hoa mỹ, chỉ giản dị bảo: “Cảm tạ đã tới.” Rồi ngửa cổ uống cạn.
làng cũng không khó xử, phần lớn đều cười ha hả vỗ vai chàng, dặn dò: “Phải đối xử tốt với A Tuế đấy.”
Có người đùa ép rượu, chàng cũng không tránh, ngoan ngoãn uống.
Mới mấy chén đã đỏ mặt, ánh mắt mơ màng, tựa vào vai ta, càng thêm “nghe lời” và đáng yêu.
Chỉ có ta biết – tay chàng sau lưng ta, vững chãi lạ thường.
54
rượu dần đến cao trào, sân nhà càng ồn ào náo nhiệt.
Trẻ con chạy nhảy khắp nơi, đàn ông thì hò dô uống rượu, đàn ríu rít chuyện trò.
A Huyền bị chuốc không ít, ta đỡ chàng ra góc sân tĩnh nghỉ một chút.
Chàng tựa vào vai ta, nhắm mắt như thể đã say.
Hơi mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
Bỗng, chàng khẽ nói sát tai ta, giọng rõ ràng mà đầy ý cười: “Nương tử à, từ nay về sau, nàng không được đuổi ta ra khỏi giường nữa đâu đấy.”
Ta đỏ mặt, giận dỗi véo tay chàng: “Giả vờ say à!”
Chàng khẽ cười, lồng ngực rung rung.
Rồi mở mắt nhìn cảnh nhộn nhịp trong sân, nhìn những người quê chất phác cười nói rôm rả, ánh mắt bỗng trầm lặng.
“Tuế nhi,” chàng khẽ nói, “như vậy… thật tốt.”
Ta hiểu ý chàng.
Thứ âm thanh ồn ào mà ấm áp, mộc mạc thô kệch mà chan hòa tình người nơi đây – chính là điều mà chàng chưa từng có được trong hoàng cung lạnh lẽo đó.
“Ừm.”
Ta tựa vào vai chàng, trong lòng ngập tràn sự bình.
55
Đêm về, khách khứa đã về hết, chỉ còn ánh trăng mờ phủ lên sân nhà đầy rác .
Mẫu thân đã đi nghỉ sớm.
A Huyền nhìn ta, ánh mắt rực, phản chiếu ánh trăng và cả hình bóng ta.
“Nương tử,” chàng gọi khẽ, giọng khàn khàn vì rượu, nhưng từng chữ rõ ràng.
Mặt ta nóng lên, khẽ “ừ” một tiếng.
Chàng cúi đầu, hơi ấm áp lướt má ta.
Ta không tránh.
Môi chàng chạm vào môi ta, mềm mại, dịu , không thể từ chối.
Tim ta đập loạn, tay vô thức lấy vạt áo ngực chàng.
Hồi lâu sau, chàng mới khẽ lui lại, trán chạm trán, hơi dồn dập, trong mắt là ý cười dịu : “Cuối cùng… cũng danh chính ngôn thuận rồi.”
56
Sau hôn lễ, cuộc sống trở lại bình thường mà cũng đầy đổi thay.
A Huyền vẫn phụ ta lo liệu tiệm “Hỉ Phố”, vẫn giả ngốc khi cần, vẫn là phu quân dịu , cẩn thận trong mắt mẫu thân ta.
Duy chỉ ta mới biết – chàng không chỉ thông minh, tài giỏi, mà còn chân thành, luôn ta vị trí đầu tiên.
Chúng ta có một nhi tử bụ bẫm, tên là A An.
Từ đó, chàng biến thành “phụ thân siêu cấp mê con”, ôm con giành giường, giành ánh mắt, giành cả nụ cười của ta.
Ta dở khóc dở cười, chàng thì lý sự: “Ta tới .”
“Con là người đến sau!”
Ngày tháng tuy bình dị, nhưng vô cùng ngọt ngào.
Năm A An năm sáu tuổi, hai ta để lại tiệm cho muội muội trông coi, gửi bạc cho mẫu thân và con, rồi tay nhau, lên đường đi xa – thực hiện lời hứa năm xưa: “Thay mẫu phi, đi xem thế gian rộng lớn.”
chân là đất trời bát ngát, bên cạnh là người lòng ta gửi trọn.
Cuối cùng, chàng đã rời xa hoàng cung lạnh lẽo, sống một kiếp thật sự là người.
Mà ta, cũng vì chàng, mà có một đời viên mãn.
57
Điểm đến đầu tiên của chúng ta là Giang Nam.
Ngồi trong chiếc thuyền mui đen, mưa phùn lất phất rơi trên mái thuyền lộp độp.
A Huyền giương dù, ôm ta trong lòng.
Thuyền nữ ngồi mạn đuôi ngân nga khúc ca Ngô ngữ êm dịu, chàng lại có thể khe khẽ ngân theo câu.
Ta kinh ngạc nhìn chàng.
Chàng mỉm cười, thấp giọng nói: “Hồi còn trong cung, có một lão thái giám quê Giang Nam, từng học mấy câu từ ông ấy.”
Nụ cười ấy, chẳng còn u ám, chỉ còn chút hoài niệm nhẹ nhàng.
Trong lòng A Huyền thầm nghĩ: Mẫu phi, nhi thần hiện tại ổn.
Thật sự ổn.
Chúng ta còn đến Tây Bắc, ngắm sa mạc hoang vu và quan thành hùng vĩ.
Mỗi nơi đi , chúng ta chẳng khác gì phu thê bình thường nhất: dắt tay nhau dạo chợ, ngắm cảnh, mặc cả mua mấy món đồ nho nhỏ kỳ lạ.
Chàng mua trâm hoa cho ta, ta chọn giày vải êm chân cho chàng.
Mỗi năm, ta và chàng đều ra ngoài một hai tháng, rồi mang theo lễ vật và câu chuyện dọc đường về kể cho A An và mẫu thân nghe.
A An lần nào cũng nghe mắt rỡ, cứ níu lấy ta mà hỏi tới tấp.
58
Phụ nữ trong làng vẫn thường ghen tị với ta, nhất là những lúc hai ta đi xa trở về, A Huyền vẫn là “răm rắp nghe lời nương tử” bám sau lưng ta.
Bọn họ liền ríu rít xúm lại hỏi: “A Tuế, mau nói thật đi, muội làm sao thu phục được một tướng công đẹp như thần tiên mà còn nghe lời thế? Truyền dạy bọn ta với!”
Ta nhìn sang A Huyền cố ý làm “ta chẳng biết gì cả” mà cười trong mắt, liền cười lắc đầu, khoác tay chàng, bảo: “Bí mật.”
Phải rồi, đó là bí mật của hai chúng ta.
Về một vị ngốc hoàng tử và một cung nữ chỉ muốn về nhà.
Về bỏ trốn, về bầu bạn, về tin tưởng lẫn nhau, và cuối cùng là bình an sống giữa phàm trần.
Chàng là vị tướng công tuyệt sắc của ta.
Ta là chốn về của chàng.
Ngày tháng còn dài, phong cảnh còn .
Chỉ cần… tay tay, mãi không rời.
59 (Minh Huyền)
Cho đến khi trận ác bệnh bất ngờ ập đến.
Mâm điểm tâm ấy là do Ngự thiện phòng vừa dâng lên.
Mẫu phi nếm thử một miếng, khen hương vị tuyệt hảo, còn bảo ta cũng nếm thử.
Ta vừa cắn một miếng, vị ngọt ngấy lập tức dâng lên.
Không ngờ, chưa bao lâu sau, bụng ta tựa bị dao xoáy, đau thấu tận tủy, mắt tối sầm, máu trào ra từ miệng, nhuộm đỏ cả vạt áo trắng của mẫu phi.
Trong cơn hỗn loạn, ta nhìn gương mặt tái nhợt của người, đôi tay run rẩy chặt tay ta, trong mắt chất chứa nỗi bi thương tột cùng, cùng một loại… quyết tuyệt thấu tim.
Người như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng, chỉ dốc chút hơi tàn còn lại, khẽ lắc đầu với ta.
Rồi… người không bao giờ mở mắt nữa.
Ta cũng không chết, nhưng kịch độc đã tổn hại đến căn cơ, nhiệt độc quấn thân, thần trí mê man, hôn mê không biết ngày đêm.
Nàng dúi cho ta đồ ăn, tuy chỉ là chút vụn bánh vụn điểm tâm.
Nàng nói chuyện với ta, dù giọng điệu chẳng khác nào dỗ một đứa trẻ ba tuổi.
Khi ta “phát bệnh”, nàng sẽ cuống quýt tay chân, song lại thực lòng lo lắng.
Nàng giống như một đóa hướng dương hoang dại mạnh mẽ sinh trưởng, không hiểu phép tắc trong cung, cũng chẳng biết thủ đoạn tranh giành, chỉ một lòng hướng về vầng dương mà nàng tin tưởng, cố sống cố chết mà vươn tới.
Sức sống đó mãnh liệt đến mức khiến ta gần như không thể mở mắt, thế nhưng lại chẳng thể kháng cự, muốn tiến đến gần.
Ta bắt đầu tham luyến thứ ấm áp buồn cười ấy.
Thậm chí, không tự chủ mà phối hợp cùng nàng, mỗi khi nàng thao thao bất tuyệt về giấc mộng rời khỏi hoàng cung, trong lòng ta sẽ nảy sinh một ý niệm đen tối: nếu như… mang nàng rời đi…
Cơ hội đến thật khéo.
Cuộc ám sát nhắm vào ta, cùng quyết tâm đưa ta rời đi của nàng, đã trở thành cái cớ rút lui tốt nhất cho ta.
Đường thoát khỏi hoàng cung, so với tưởng tượng của ta còn thuận lợi hơn .
Nghe tiếng chuông tang phía sau, tiễn đưa cho cái tên “Ngũ hoàng tử Minh Huyền”, ta biết rõ, người đó đã hoàn toàn chết đi rồi.
Kẻ còn sống, tên là A Huyền.
Trở về thôn cùng nàng, là một kiểu trải nghiệm hoàn toàn khác.
Cơm canh đạm bạc, củi gạo mắm muối, ánh mắt dò xét và lời bàn tán của làng…
Ban đầu, ta chỉ tiếp tục đeo mặt nạ, xem tất cả như một vở diễn mới, như một cách để quan sát lòng người.
Nhưng nàng lại túc đến vậy.
Nàng túc bảo vệ ta, túc kinh doanh cửa tiệm nhỏ ấy, túc xem ta là tài sản riêng của nàng, đường đường chính chính công bố với thế gian: “Đây là người của ta.”
Nàng mỗi khi tính sai sổ sách sẽ giận đến giậm chân; khi thu được tiền hàng, đôi mắt sẽ bừng lên; khi ta “bị bắt nạt”, nàng sẽ chống nạnh mà mắng người…
Niềm nỗi buồn của nàng đơn giản mà mãnh liệt, giống như thứ rượu mạnh nhất, cay nồng đến mức làm người choáng váng, nhưng lại ấm áp đến mức khiến người chẳng nỡ buông tay.
Ta nhận ra mình càng lúc càng đắm chìm trong vai diễn “A Huyền” này.
Đắm chìm trong sự bảo vệ vô điều kiện của nàng, đắm chìm trong vừa giận vừa bất lực của nàng, đắm chìm trong từng đêm cùng nàng chen chúc trên chiếc giường gỗ cứng ngắc, lắng nghe nhịp đều đặn của nàng, cảm nhận hơi ấm chân thực ấy.
Ta bắt đầu không còn cam lòng chỉ làm một kẻ đóng giả.
Ta sẽ âm thầm giúp nàng: tính sổ rõ ràng, đuổi kẻ gây rối, thậm chí trẻ con đến mức ghen tuông, hưởng thụ từng ánh nhìn, từng quan tâm nàng dành cho “phu quân ngốc nghếch” này.
Thân phận bị vạch trần là ngoài ý muốn, cũng là điều tất yếu.
Ta đã sớm mệt mỏi vì phải lừa gạt nàng.
Khi nàng khóc, chất vấn ta, tất cả sự bình tĩnh, tự chế trong lòng ta đều sụp đổ, chỉ còn lại một nỗi sợ – sợ rằng nàng sẽ không cần ta nữa.
May mắn thay, nàng đã không làm vậy.
Nàng nói: “ đi.”
Chỉ hai chữ thôi, đã mang đến cho ta cảm giác an ổn chưa từng có.
Giờ đây, ta là A Huyền.
làng cũng gọi ta như thế.
Cái tên ban đầu do nàng đại để che giấu thân phận ta, giờ nghe lại, còn thuận tai hơn hẳn cái danh “điện hạ” băng lạnh kia.
Sau khi thành thân, ngày tháng như ngâm trong nước ấm – không nóng bỏng, nhưng dịu vừa vặn.
Việc làm ăn của “Hỷ Phố” ngày càng phát đạt, ta gảy bàn tính, nàng tiếp khách, phối hợp vô cùng ăn ý.
Mẫu thân nàng khỏe mạnh, mỗi ngày lại tìm cách nấu món ngon cho chúng ta, cứ càm ràm rằng ta quá gầy, cần bồi bổ.
quên mất rằng, hiện tại ta ăn một bữa có thể hết ba bát cơm, đâu còn là vị Ngũ hoàng tử gầy guộc, u uất nơi cung đình năm xưa nữa.
Hỉ Tuế vẫn là nàng ấy, tham tiền không đổi, mỗi khi đếm tiền đồng thì hai mắt như sao, chẳng khác nào con chuột nhỏ canh giữ kho báu.
Nhưng ta nhận ra, nàng chỉ tiết kiệm với người ngoài, còn với người thân thì vô cùng hào phóng.
Nàng mua vải tốt cho ta và mẫu thân nàng may y phục mới, chưa bao giờ chần chừ, còn bản thân thì suốt ngày mặc đi mặc lại mấy cũ.
Ta nói nàng, nàng liền chống nạnh phản bác: “Chưởng quầy thì phải ăn mặc chỉn chu! Ta ngày nào cũng túc trực cửa tiệm, mặc đẹp làm gì chứ?”
Mấy lý lẽ quanh co ấy, nàng nói ra lại như lẽ đương nhiên.
Ban đêm, sau khi đóng cửa tiệm, chúng ta ngồi ngoài sân hóng mát.
Nàng thi thoảng sẽ hào hứng tính toán tháng này lời được bao nhiêu, tiết kiệm được bao nhiêu, lải nhải kế hoạch sau này xây nhà lớn, đưa con lên trấn học.
Ta nghe, đôi khi góp ý kiến, còn phần lớn thời gian chỉ lặng nhìn nàng cười.
Trong tương lai mà nàng vẽ ra, từng bước, từng bước… đều có ta.
Cảm giác này, còn vững chắc hơn bất kỳ quyền lực nào.
Nàng đôi lúc cũng sẽ hỏi chuyện trong cung, không phải vì muốn moi móc điều bí mật, mà chỉ đơn thuần tò mò – chẳng hạn như hoàng đế có thật sự dùng cuốc bằng vàng để trồng rau hay không.
Ta liền chọn chuyện thú vị, vô thưởng vô phạt mà kể cho nàng nghe, như vị đại thần nào đó sợ vợ đến mức bị phu nhân rượt đánh ngay ngoài điện khi lên triều.
Nàng nghe xong liền cười khanh khách, lăn cả người vào lòng ta, vừa cười vừa nói ta gạt người.
Ta cúi đầu, hôn nàng, đem tiếng cười cùng mọi nghi vấn của nàng, toàn chặn lại.
Khoái lạc chốn khuê phòng, vượt cả vẽ mày – cổ nhân quả không lừa ta.
Biến cố xảy ra vào một buổi hết sức bình thường.
Nàng nhìn bữa mà đột nhiên cau mày, che miệng chạy ra ngoài nôn khan.
Tim ta lập tức nhảy lên tận cổ, đủ loại suy nghĩ xấu lướt đầu – độc cũ chưa sạch? Hay bệnh do mệt nhọc?
Ta run rẩy đỡ lấy nàng, giọng cũng biến điệu: “Thế nào rồi? Chỗ nào không khỏe?”
Nàng hít sâu điều chỉnh lại hơi , sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt lại có một chút mờ mịt… và thoáng thẹn thùng không dễ nhận ra.
“Không… không sao, chắc chỉ là… hơi buồn nôn thôi.”
Ta lập tức muốn đi mời đại phu, nàng lại kéo tay áo ta, nhỏ giọng nói: “… Có lẽ là… có rồi.”
Có rồi? Có cái gì?
Ta đờ người giây, rồi mới chợt bừng tỉnh!
Niềm tràn ngập như thủy triều nhấn chìm lấy ta, đầu óc choáng váng như có sóng ập vào tim.
Ta lập tức ôm chầm lấy nàng, muốn xoay một vòng, lại sợ làm nàng động thai, luống cuống chân tay chẳng khác nào đứa trẻ lần đầu được cho kẹo.
“Thật không? Hỉ Tuế, thật sự sao?”
Giọng ta run rẩy, chỉ biết lặp đi lặp lại câu đó.
Nàng tựa vào lòng ta, mặt đỏ bừng, khẽ khàng gật đầu.
Khoảnh khắc ấy, mọi ân oán thù hận, mọi tranh đấu quyền mưu trong hoàng cung, đều hóa thành mây khói.
Trong lòng ta chỉ còn lại một ý niệm: Ta và Hỉ Tuế sắp có một đứa con.
Từ đó trở đi, ta còn lo lắng hơn cả nàng.
Mọi việc lớn nhỏ trong tiệm gần như ta đều gánh vác hết, không cho nàng động tay vào thứ gì nặng nề.
Đại phu dặn phải tĩnh dưỡng, ta liền hận không thể bắt nàng nằm cả ngày.
Nàng uống thuốc an thai rồi chê đắng, ta lại chạy khắp nơi tìm trái cây ngào đường dỗ nàng uống.
Nàng trêu ta: “Xem chàng kìa, như thể chính mình mới là người mang thai vậy.”
Ta mặc kệ, vẫn cứ cuống cuồng. Đêm cũng chẳng dám sâu, lúc nào cũng thò tay thăm dò hơi , sờ lên bụng nàng – dù lúc ấy vẫn chưa sờ ra được gì.
Tháng ngày trôi , bụng nàng dần dần nhô lên, đi lại cũng trở nên bất tiện.
Ban đêm thường bị chuột rút, đau đến nỗi hít hà từng cơn.
Ta lập tức bật dậy, ngồi dậy xoa bóp cho nàng từng chút một, cho đến khi nàng thiếp đi.
Tính tình nàng cũng thay đổi, lúc thì không lý do mà muốn khóc, lúc thì nhìn ta không thuận mắt.
Ta đều nhẫn nại chịu đựng, kiên nhẫn dỗ dành.
Mẫu thân ta lén dặn ta rằng, phụ nữ mang thai đều như vậy, phải bao dung hơn.
Ta nghĩ bụng: Nàng vì ta mà chịu khổ nhường ấy, đừng nói là bao dung, dù phải moi tim gan ra ta cũng cam lòng.
Khi An nhi chào đời, ta canh giữ ngoài phòng sinh, nghe tiếng rên rỉ kìm nén của nàng bên trong, tim gan như bị cào xé, đau còn hơn bị đâm một đao.
Tay ta siết chặt đến bật máu cũng chẳng hay.
Cho đến khi đỡ bế một đứa trẻ đỏ hỏn, nhăn nhúm ra ngoài, hô lên: “Chúc mừng, là nam hài!”
Hai chân ta mềm nhũn, suýt nữa quỳ rạp xuống đất.
Ta lao vào trong, việc đầu tiên là nhìn nàng.
Nàng kiệt sức, tóc ướt đẫm mồ hôi dính bết lên gương mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố nở nụ cười yếu ớt mà mãn nguyện.
“Nhìn… con kìa…” giọng nàng nhỏ xíu.
Lúc ấy ta mới nhìn đến tiểu hài nhi được quấn trong chăn tã.
Nhỏ xíu, mềm oặt, mắt nhắm nghiền, miệng hơi nhóp nhép.
Một cảm xúc mãnh liệt không thể diễn tả bằng lời ập tới.
Đây là con ta.
Là huyết mạch giữa ta và Hỉ Tuế.
Ta dè dặt ôm lấy hài nhi, cứng ngắc như người lần đầu học bế trẻ.
Cuối đầu, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt non nớt kia.
Rồi ta bế con lại gần, để nàng cùng nhìn.
Chúng ta đầu kề đầu, lặng lẽ ngắm nhìn sinh mệnh mới, chẳng nói nên lời, chỉ trong tim ngập tràn hạnh phúc.
Sau khi có An nhi, cuộc sống càng thêm bận rộn, nhưng cũng thêm phần .
Ta học thay tã, đút cháo, bị con tè lên người mà vẫn cười toe toét.
Hỉ Tuế thường cười trêu ta, bảo ta trông còn trẻ con hơn con mình.
Mà quả thật, ta chỉ muốn bù đắp cho con mọi điều tốt đẹp nhất.
Dĩ nhiên, điều đó không ngăn được ta thỉnh thoảng ghen tị với nó.
Ví như tối đến nó cứ nhất quyết chen vào giữa giường , hoặc lúc nàng chỉ mải ôm con đút ăn mà quên mất ta.
Hỉ Tuế lườm ta: “Chàng mà cũng ghen với con à?”
Ta đàng hoàng nói: “Nó cướp mất bao nhiêu sự chú ý của nàng, ta tự nhiên phải đòi lại chút chứ.”
Nói rồi liền ghé lại, bắt nàng hôn ta một cái mới chịu.
An nhi thế liền bắt chước, chu môi “chụt” một tiếng, cười khanh khách.
Đúng vậy, suốt bao năm .
Ta là tướng công của Hỉ Tuế, là phụ thân của An nhi, là tiên sinh tính sổ cho “Hỷ Phố” trong thôn.
Mỗi năm, ta đều dẫn nàng đi đây đi đó, thực hiện ước mơ nhìn ngắm thế giới bên ngoài của nàng.
Nhìn tò mò háo hức của nàng, ta mới thật lòng cảm – Nhân gian náo nhiệt này, quả thật thú vị hơn ngôi cửu ngũ kia .
Thỉnh thoảng, khi đêm đã khuya, ta vẫn sẽ nhớ đến vị Ngũ hoàng tử từng “chết” trong cung sâu năm ấy.
Nhưng chỉ cần tiếng nàng mơ nói trong giấc , hay là cú đá nhỏ của con trai đạp vào bụng, liền có thể kéo ta trở về thực tại.
Nơi này thật tốt.
Có nàng đây – mới chính là nơi trở về.
(Hết)