Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Từ áy náy ban đầu, bà dần ra oán hận.
Rồi , Phó Diễm ra đời.
Đứa bé bẩm khỏe mạnh, ít bệnh, mũm mĩm như một búp bê sứ.
Phó phu nhân dồn hết tình thương làm mẫu thân cho đứa út.
Phó Tế bảy tuổi, chàng mắc một cơn bệnh nặng.
Cuối cùng, nhờ có mối giao hảo giữa hai nhà, họ mời được Hoa đại phu, Viện sử Thái y viện , đến chữa trị.
Từ , Phó Tế ở Hoa gia suốt một thời gian dài.
Đến trở về Phó gia, Phó Diễm quên mất người ca ca này là ai.
Phó Tế vô thức nhìn về phía Phó phu nhân, nhưng bà chỉ mỉm cười, ôm đứa út , rồi bảo người hầu chuẩn bị phòng cho Phó Tế.
“Bà ra ta không được hỏi ý, nên ta cũng chẳng dám trách bà không thương ta.”
Giọng Phó Tế rất nhẹ.
“Rốt cuộc, có lẽ việc ra ta vốn dĩ chẳng phải điều bà mong muốn.”
Phó gia vốn giàu có, đông đúc, phụ thân chàng ngoài chính thê ra còn có nhiều thiếp thất.
nhưng, chỉ có Phó phu nhân là người m.a.n.g t.h.a.i và .
Không ai hỏi bà có bằng hay không, mọi người đều cho rằng là một loại ân sủng.
“Ta không trách bà. Dù , những ở Hoa gia, ta rất vui vẻ.”
là lần đầu tiên ta nghe Phó Tế chủ động nhắc đến Hoa gia.
Trước đây, Chu bá từng nói với ta rằng không được nhắc đến “Hoa gia” trước mặt chàng, là điều cấm kỵ.
Nhưng giờ ta mới hiểu, chẳng qua vì ký ức quá đẹp, quá xa, người ta không kìm được chạm rồi lại đau .
“ rồi, huynh lại nói với phu nhân như ?”
Rời khỏi viện của Phó phu nhân, ta cầm đèn, đi theo Phó Tế.
“Nói rằng giao Phó gia cho ta… Huynh cố ý muốn chọc bà ?”
Không phải ta nghĩ xấu, thực tình quan hệ giữa hai người họ chẳng giống mẫu t.ử chút nào.
Nếu lời chàng nói nãy chỉ là để bà, ta tất nhiên không dám tin.
“Phu nhân vẫn là người thương huynh, chỉ là vì muốn tốt cho Phó gia và cho biểu tỷ Trịnh gia nên mới muốn huynh hợp tác với hầu phủ. Huynh cứ từ từ giải thích với bà là được, lại bà nổi .”
“Thân thể huynh vốn yếu, này nên tránh tranh chấp với người khác, cũng đừng thức khuya, ít phiền thôi. Ngày mai ta kê cho huynh một phương t.h.u.ố.c dưỡng thân, dùng thêm ít t.h.u.ố.c bổ…”
Ta lải nhải nói một tràng dài.
“Ta nói thật đấy.”
dứt lời, đám mây che khuất ánh trăng lại chậm rãi trôi đi.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt vô tình chạm phải ánh nhìn của Phó Tế.
Dưới vầng trăng bạc, gương mặt chàng dịu dàng đến nỗi người ta đau .
Rõ ràng là một người ôn hòa, mạnh mẽ đến …
trong khoảnh khắc này, lại yếu đuối đến mức tưởng như chỉ cần chạm cũng tan vỡ.
“Tiểu Từ.”
Chàng nói: “Ta không chờ được nữa.”
Giọng chàng rất nhẹ:
“Ta sợ mình không còn nhiều thời gian.”
12
“Ăn nói xằng bậy!”
Ta lập quát chàng.
“ bảo huynh đừng tin lời tên lang băm nữa rồi! Huynh nhất định lâu trăm tuổi!”
“Ta nhất định để huynh lâu trăm tuổi!”
Nhưng Phó Tế chỉ mỉm cười, không nói thêm lời nào.
Chàng luôn như .
Thấy ta sắp nổi nóng, chàng vội chuyển chủ đề, dắt ta đi thăm Phó Diễm.
Phó Diễm bị đ.á.n.h mấy roi, đến ngủ cũng chỉ dám nằm sấp trên giường.
Ta xem qua vết thương, xác nhận không có gì nghiêm trọng rồi tự tay thay t.h.u.ố.c cho hắn.
Phó Diễm bị động tĩnh làm tỉnh dậy, trông thấy ta thì sững người, kinh hãi hỏi:
“… về nào ?”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Hôm nay.”
Ta bực dọc đáp.
Ta với hắn xưa nay vốn chẳng ưa nhau.
Ngày trước hắn được Phó phu nhân cưng chiều, thường nói xấu Phó Tế, ta chẳng ít lần nhân lúc người lớn vắng mặt xông đ.á.n.h nhau với hắn.
Về hắn cao lớn hơn, ta đ.á.n.h không lại, liền chuyển sang chơi xấu, lén bỏ t.h.u.ố.c trà, cơm của hắn.
thấy Phó Tế đến, Phó Diễm lập như pháo nổ:
“Phó Tế! còn mặt mũi tới đây à? Có ai lại đối xử với ruột như không hả?”
Từ nhỏ được phụ mẫu cưng chiều, hắn quen tính kiêu căng, ngông nghênh.
Chỉ riêng Phó Tế là không bao giờ nuông chiều hắn.
Phó Tế không đáp, chỉ thắp thêm mấy ngọn nến trên giá để ta nhìn rõ hơn.
Phó Diễm càng , lời c.h.ử.i cũng càng hèn hạ:
“Phó Tế, cái đồ rể chẳng ai thèm! thê c.h.ế.t rồi còn không cho ta ra ngoài tìm nữ nhân!”
“Lời đồn bên ngoài chẳng sai, đúng là kẻ sát tinh! Phụ thân và huynh trưởng đều bị khắc c.h.ế.t, ngay cả vị thê kia cũng !”
Lời còn chưa dứt, tay ta bất giác siết mạnh, hắn đau đến gào ầm lên.
“Đi thôi.”
Ta đứng dậy, kéo tay Phó Tế ra ngoài.
“Hắn trông chẳng cần bôi t.h.u.ố.c gì cả, đau c.h.ế.t đi cho xong.”
“Ôn Từ! Đồ nữ nhân điên! Ta mách mẫu thân cho xem!”
Phía , tiếng c.h.ử.i vẫn còn vang vọng.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Tế, trong âm thầm nghĩ ngày mai nên cho Phó Diễm uống thứ gì.
Người bên cạnh hồi lâu chẳng nói.
Ta ngẩng lên nhìn, thấy Phó Tế đang cười.
Ta lập nổi đóa:
“ huynh không hả?”
“Không có gì đáng .”
Phó Tế lắc đầu.
“Dù , hắn nói cũng đúng.”
Tiếng xấu “khắc c.h.ế.t phụ thân và huynh trưởng” , chàng mang trên vai từ lâu rồi.
Bao qua, chàng từ chối hết thảy những mối nhân mai mối.
Ba trước, đến cả Phó Diễm, người nhỏ hơn chàng, cũng có vị thê.
Còn chàng vẫn một mình.
Ta không nhịn được, từng hỏi Chu bá rằng vị tiểu thư Hoa gia, người có ước từ bé với chàng, là người như nào.
Là một cô nương xinh đẹp đến đâu, mới Phó Tế bao vẫn mãi không quên được như ?
Chu bá nói, Hoa gia ở tận kinh thành, ông chưa từng gặp vị Hoa tiểu thư .