Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chung cư nhà Chu Doanh ở khu Đông Loan, rất gần ga tàu điện, cần băng một công nhỏ là .
Mùa đông trời , tôi bước ra khỏi ga mới phát hiện hôm nay công có đó là lạ.
quá.
Một bác lớn tuổi đi ngang nhắc tôi, nói đèn đường công người ta phá, sửa chữa.
Tôi chần chừ một , nhưng vẫn quyết định băng công .
Vì nếu vòng đường khác sẽ xa hơn chục phút.
Trời vẫn hẳn, vẫn còn đường.
Sắp ra khỏi công , tôi đã từ xa có một đôi nam nữ đứng giữa đường tranh cãi.
Giọng cãi nhau mỗi một to, đã chuyển thành cãi vã gay gắt.
Tôi chẳng định xen vào, tính đi ngang .
Ai ngờ đúng đó, gã đột nhiên ra tay, đẩy cô gái ngã lăn xuống bãi cỏ ven đường.
Miệng còn gào lên: “Không có à?! Không có mà nửa đêm nó còn nhắn tin cho hả?!”
Cô gái gào lên: “Nó là thực tập sinh em hướng dẫn! Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi?!”
Gã quát: “Tao muốn nghe nói thật! có phải cắm sừng tao không?!”
nói túm lấy cổ áo cô gái, vung tay tát một cái rất mạnh.
Mọi chuyện xảy ra vài giây.
Tôi c.h.ế.t sững tại chỗ.
Ký ức thời thơ ấu ập về như thủy triều.
Căn phòng mờ , bố tôi cũng từng có gương méo mó dữ tợn như vậy…
Tiếng hét thất thanh vang lên từ cô gái.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi lập tức lao , dùng hết sức đẩy gã ra.
gần mới ngửi được mùi rượu nồng nặc từ người .
“Mẹ kiếp!”
Gã rủa một câu, “Con nào không biết điều chõ mõm vô chuyện người khác vậy?!”
Tôi không để tâm , cúi xuống kiểm tra tình trạng của cô gái.
Cô ấy run lẩy bẩy.
Thật ra tôi còn run hơn cô ấy.
Tôi đứng chắn trước cô ấy, quay đầu gã : “Đánh bạn gái à? giỏi mỗi trò này thôi hả?”
Gã nổi điên, lao về phía tôi.
Tôi cau : “Đừng gần! Tôi công an rồi đấy!”
Tôi cô gái dậy, chuẩn tinh thần nếu cần thì cô ấy chạy.
Gã sững người một , rồi cười gằn.
“ hồi nào? Định lừa tao à?”
tôi đầy hằn học: “ hai đứa tụi tưởng tao là thằng ngu à?!”
Nói xong liền sấn , định túm lấy tôi.
Tay còn kịp chạm vào áo tôi, cổ áo tôi đã người khác mạnh về sau.
người tôi lập tức giật về phía sau, tránh xa .
Lưng tôi đập vào một “bức tường” ấm áp.
Tôi bừng tỉnh khoảnh khắc ấy.
Mùi cam thơm nhẹ quen thuộc thoáng chóp mũi.
“Chào anh công an, bọn tôi ở công đối diện khu Đông Loan.”
Giọng người trầm thấp, bình tĩnh: “Gần rồi ạ? Vâng, làm phiền các anh lên, người gây thương tích có dấu hiệu muốn tiếp tục tấn công.”
Tôi quay đầu lại.
Chu Dịch dứt lời, tắt điện thoại.
Anh cau gã , còn kịp nói , gã đã hoảng hốt quay người bỏ chạy.
Chắc cú cảnh sát hù sợ rồi.
Tôi chớp chớp mắt, tim đập mức sợ anh ấy nghe .
Vội vàng đứng thẳng lưng, lùi nhẹ sang bên hai bước.
“Sao anh lại ở đây?”
Chu Dịch định mở miệng, nhưng tôi sực nhớ ra điều : “Chờ , để em nói vài lời với cô ấy.”
Tôi quay lại chỗ cô gái hoảng loạn, xoa nhẹ cánh tay cô ấy.
“Ổn rồi, rồi.”
“ nay cô nên nhà bạn ngủ tạm, đừng về nhà.”
“Nếu có thể, tôi khuyên cô nên báo cảnh sát.”
nãy tôi liếc màn hình điện thoại của Chu Dịch, anh ấy hề báo công an , ban nãy là dọa tên kia thôi.
“Cô và anh ta…” Tôi ngập ngừng, không biết nên mở lời thế nào.
Nhưng cô gái đã hiểu: “Chia tay, chắc chắn rồi.”
“Tôi sẽ đồn cảnh sát sau. Cảm ơn cô.”
Cô ấy lau nước mắt, áo khoác kín lại.
Sau khi cúi đầu cảm ơn tôi và Chu Dịch thêm lần nữa, cô gái chóng rời khỏi con đường om này.
Đi về phía ánh sáng của đèn đường phía xa.
7
Trên đường về cùng Chu Dịch, anh ấy chủ động trả lời câu hỏi trước đó của tôi.
“Chu Doanh từng nói, em sợ bóng .”
Tôi sững người một .
Thì ra anh ấy biết đèn đường công hỏng, nên đã kết thúc cuộc hẹn sớm để đón tôi…
Tôi cúi đầu xuống đất, cái bóng của tôi và Chu Dịch, thì sát vào nhau, lại tách ra, theo ánh đèn đường đong đưa…
Còn tim tôi thì mỗi đập hơn.
“Cảm ơn anh.” Tôi khẽ nói.
Chu Dịch đáp: “Không cần cảm ơn, đây là việc nên làm.”
Anh ấy quá lịch sự, lịch sự mức cái ý nghĩ mơ mộng mới nảy ra đầu tôi đã lập tức tan thành mây khói.
Chúng tôi im lặng suốt đoạn đường về nhà.
bước cửa, tôi chợt khựng lại.
Tôi chợt nhớ bộ dạng thục nữ giả tạo của mình suốt một tuần .
Rồi lại nhớ cảnh nãy công …
Tôi gào thét, c.h.ử.i thề, còn làm bộ đ.ấ.m đá mấy cái trước gã kia, chẳng còn là dịu dàng đoan trang.
Tôi liếc Chu Dịch.
Anh ấy có lẽ đều rồi.
Tôi nhắm tịt mắt lại, lết từng bước vụng về về phòng.
“Em ăn đúng không…”
Tôi nói ngay: “Em không đói, không cần ăn đâu…”
Rầm —
Cửa phòng đóng lại.
Nằm trên giường rất lâu, tôi mới dần chấp nhận được sự thật là hình tượng sáng của mình trước Chu Dịch đã sụp đổ hoàn toàn.
Thôi bỏ đi…
Yên ổn sống vài hôm nữa, rồi tìm cớ chuyển ra ngoài là xong.