Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ai cũng cho rằng tôi chỉ đang chán nản, bốc đồng yêu cho qua chuyện.
Nhưng chuyện có xứng đáng hay không, chẳng phải nên để chính tôi quyết định sao?
Tôi lắc đầu.
Suy nghĩ gần một phút, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ấy.
“Em rất nghiêm túc, anh Ký Châu.”
“Và là kiểu nghiêm túc với mục đích kết hôn.”
“Đúng vậy.”
“Em muốn kết hôn với cậu ấy.”
14
Ban đầu, Lâm Ký Châu chỉ định đến đón tôi quay lại bữa tiệc.
Đến cuối cùng.
Lại thành ra không vui mà chia tay.
Anh ấy chắc chắn đã bị tôi làm cho nổi giận thật sự.
Nhưng dù vậy, trước khi đi, anh ấy vẫn để lại chiếc bánh nhỏ tiện tay mua cho tôi trên đường.
Bánh caramel chocolate, món tôi thích nhất ở một tiệm quen.
Chừng ấy năm rồi mà tiệm vẫn mở.
Và anh ấy vẫn còn nhớ.
Quay trở lại phòng bệnh sau một hồi loay hoay ngoài hành lang, đồ ăn ngoài cũng đã được giao đến.
Tôi vừa bóc hộp, vừa lén liếc về phía Tạ Trầm Thanh.
Cậu ấy cúi đầu, khuôn mặt chìm trong bóng tối.
Một lúc sau, cậu ấy đưa tay kéo tôi ngồi xuống cạnh đầu giường.
Tự mình bắt đầu bày chén đũa.
Rồi cuối cùng cũng ngập ngừng nhắc đến Lâm Ký Châu vừa rồi.
“Anh ấy chính là người năm xưa đi du học phải không?”
Tạ Trầm Thanh dừng lại, khẽ kéo khóe môi.
Giọng nói nhỏ hẳn đi.
“Vừa rồi nhìn thấy anh, chắc anh ấy không vui đâu nhỉ.”
“A Vãn, em đừng ở đây với anh nữa.”
“Hay là em về cùng anh ấy đi?”
Ô hay.
Chuyện gì đây?
Rõ ràng là bạn trai chính thức mà nói chuyện lại mang dáng vẻ đáng thương của một người chen ngang thế này?
Tôi liếc Tạ Trầm Thanh một cái.
Nhận lấy bát canh cậu ấy đưa, thong thả uống một ngụm.
“À.”
“Không về đâu.”
“Anh ấy biết mấy ngày này em bận lắm mà.”
Tôi kéo dài giọng, từ tốn đặt thìa xuống.
“Tạ Trầm Thanh.”
“Lúc nãy em vừa nói với anh Ký Châu là em định kết hôn rồi.”
“Anh ấy…”
Tôi còn chưa nói hết câu thì nghe một tiếng “cạch”.
Đũa trong tay Tạ Trầm Thanh rơi xuống đất.
Khuôn mặt cậu ấy trắng bệch, ngón tay run rẩy.
Rất lâu sau, cuối cùng cậu ấy mới từ từ ngẩng đầu lên.
Môi mấp máy.
“Thật sao?”
“A Vãn, em sắp kết hôn rồi à?”
“Vừa rồi ở ngoài là bàn chuyện đó với anh ấy à?”
“Anh… anh, anh chúc mừng em.”
15
Ánh mắt của Tạ Trầm Thanh nhìn tôi.
Nhẹ nhàng, mong manh, như chứa đựng nỗi lưu luyến cuối cùng.
Tôi hơi nghiêng người về phía trước.
Cố lờ đi dáng vẻ yếu đuối, tan vỡ của cậu ấy lúc này.
Chọc nhẹ vào má cậu ấy, khẽ ho một tiếng.
Cố tình nói:
“Chỉ chúc mừng thôi à?”
“Sau này em còn phải thử váy cưới, chụp ảnh, chọn khách sạn… mấy chuyện này anh cũng phải làm cùng em nữa đấy.”
“Đám cưới của em sao có thể thiếu anh được!”
Viền mắt Tạ Trầm Thanh đỏ hoe.
Cậu ấy nhìn tôi không chớp, giọng run run.
“Em còn muốn bắt anh tận mắt nhìn thấy em lấy chồng sao?”
“…Như vậy có quá tàn nhẫn với anh không?”
Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống khóe mắt cậu ấy.
Tạ Trầm Thanh khóc rồi.
Cậu ấy đưa tay che mặt, như thể không thể chịu đựng nổi nữa.
“Em cứ để mặc anh tự sinh tự diệt đi, A Vãn.”
“Anh biết em có người trong lòng, anh có thể biến mất ngay, tuyệt đối không làm phiền em.”
“…Nhưng mà, nhưng mà…”
“Bảo anh tận mắt nhìn em lấy chồng người khác, anh sẽ phát điên mất.”
Xong rồi.
Tôi chịu không nổi nữa.
Thật sự không chịu nổi khi thấy cậu ấy khóc.
Mỗi lần Tạ Trầm Thanh để lộ dáng vẻ yếu đuối, đáng thương như vậy, cứ như thể cậu ấy tiêm cho tôi liều thuốc kích thích, làm tôi không thể ngồi yên, tim ngứa ngáy không chịu được.
Tôi liếm môi, cúi đầu hôn đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cậu ấy, vừa đưa tay tháo cúc áo cậu ấy.
“Ai nói em sẽ lấy người khác?”
“Anh ngốc à, Tạ Trầm Thanh?”
“Anh chẳng phải là bạn trai em sao?”
“Nếu em không lấy bạn trai mình, chẳng lẽ lại lấy ai khác?”
Dưới bàn tay tôi là lồng ngực rắn chắc của cậu ấy.
Trong bầu không khí dần trở nên nóng bỏng ấy, tôi có thể cảm nhận rõ nhịp tim điên cuồng, dồn dập của cậu ấy.
Tạ Trầm Thanh nâng mặt tôi lên, kéo tôi ra xa một chút.
Nhịp thở của cậu ấy cũng trở nên hỗn loạn hơn hẳn.
Nhưng cậu ấy vẫn cố gắng kiềm chế, vừa kìm nén vừa không ngừng lặp lại câu hỏi.
“Em nói gì cơ?”
“Em định lấy ai?”
“Trình Mộc Vãn, em nói lại lần nữa đi… em, em có biết người trước mặt em là ai không?”
Tôi bật cười khúc khích, đẩy cậu ấy ngã xuống giường.
“Tạ Trầm Thanh.”
“Anh đâu có sốt mà?”
“Tôi nói, kết hôn, với tôi, ngay bây giờ!”
“Sao? Chẳng lẽ anh không muốn? Không muốn lấy tôi à? Hay là anh bắt cá hai tay, thích người khác rồi?”
Nước mắt của Tạ Trầm Thanh càng rơi nhiều hơn.
Nhìn chẳng khác nào một đứa trẻ mẫu giáo, cứ mong ngóng mãi phần thưởng của ba mẹ, cuối cùng cũng được toại nguyện.
Cậu ấy đưa tay lau loạn nước mắt trên má, rồi lập tức đuổi theo môi tôi, hôn tôi một cách vụng về, chẳng theo một trật tự nào.
“Đừng nói bậy.”
“Em biết anh chỉ thích mỗi em mà.”
“…Anh chỉ là, chỉ là…”
Tôi cắt ngang lời cậu ấy, cắn nhẹ môi cậu.
“Em cũng thích anh.”
“Chỉ thích mình anh thôi, Tạ Trầm Thanh.”
“Vậy là đủ rồi.”
16
Nhờ có chú hai của Lâm Ký Châu, bác sĩ ở bệnh viện này đều nhận ra tôi, còn đặc biệt ưu ái sắp xếp cho tôi một phòng VIP cao cấp.
Rộng rãi, sáng sủa, cực kỳ riêng tư.
Làm gì cũng chẳng ai biết.
Ngày hôm đó, tôi đè cậu ấy xuống dưới mình.
Vừa nhìn đôi mắt đỏ hoe, hơi thở rối loạn của cậu ấy,
Vừa ghé sát tai, giải thích rõ ràng chuyện giữa tôi và Lâm Ký Châu.
“Nếu em thích anh ấy, em đã theo sang New York từ lâu rồi.”
“Chẳng lẽ em không mua nổi vé máy bay chắc? Đồ ngốc!”
“Nên hoàn toàn không có chuyện thế thân gì ở đây, anh hiểu chưa?”
“Người ta nói gì là anh tin cái nấy, sao không tự hỏi em?”
“Rốt cuộc có biết tôn trọng ý kiến của em không, nghĩ xem em thực sự muốn ở bên ai cả đời?”
…
Tạ Trầm Thanh bị tôi nói cho cứng họng, không nói nên lời.
Chỉ có thể hết lần này đến lần khác dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mắt và môi tôi, khẽ thở dài.
Đợi đến khi tôi mệt rã rời không nhúc nhích nổi nữa, cậu ấy mới nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Cho đến tận sáng hôm sau.
Khi tôi mở mắt, ánh nắng đã tràn ngập căn phòng.
Trước mắt tôi, cậu thiếu niên ngày hôm qua còn vừa khóc vừa nức nở, giờ đã trở lại dáng vẻ nghiêm túc vốn có.
Tạ Trầm Thanh mặc áo sơ mi trắng, gọi đồ ăn sáng tới, bày biện gọn gàng trên bàn cho tôi.
Tôi ngáp một cái, ngẩng lên nhìn đồng hồ.
Sau đó tôi lật người, kéo lấy tay áo của cậu ấy.
“Tạ Trầm Thanh, hôm nay là thứ Bảy.”
New 2