Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cù Nhiên gật đầu: “Được.”
Thấy vậy tôi không để ý đến hắn nữa, đi thẳng vào sảnh tiệc ngồi xuống.
Cù Nhiên đi theo sau tôi, im lặng ngồi xuống bên cạnh tôi.
Bữa tiệc này khiến tôi ngồi trên đống lửa, ánh mắt bên cạnh như dính chặt vào người tôi.
Cho nên đợi đến khi cô dâu chú rể vừa đi mời rượu xong, tôi đã tìm cớ rời đi.
… phía sau còn có một cái đuôi nhỏ.
Ra khỏi khách sạn, tôi dừng bước, quay đầu nhìn Cù Nhiên, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng thở dài một hơi.
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Tìm một chỗ, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.”
…
Giữa trưa, quán cà phê có rất ít người.
Tôi và Cù Nhiên ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ.
Uống một ngụm cà phê, tôi nhìn Cù Nhiên: “Vậy, hôm nay anh đến làm ầm ĩ như vậy, là vì tưởng người kết hôn với Tần Tu Viễn là tôi?”
Cù Nhiên gật đầu.
Tôi có chút kinh ngạc.
Nghĩ kỹ lại, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm.
Cù Nhiên rất hay ghen, nên từ khi ở bên hắn, tôi gần như không bao giờ nhắc đến chuyện của Tần Tu Viễn trước mặt hắn.
Hắn càng không biết Lý Duyệt là ai.
Im lặng hai giây, tôi lại hỏi hắn: “Tại sao? Anh cứ như vậy…”
“Đúng, anh vẫn còn thích em, anh không buông bỏ được em.”
Cù Nhiên nhìn tôi, cảm xúc trong mắt mãnh liệt đến mức khiến tôi có chút không dám nhìn thẳng.
Giọng hắn hơi trầm xuống, dường như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
“Lý do chia tay của em, anh không thể chấp nhận được.”
Lúc đầu chia tay, là chia tay qua tin nhắn.
Rất qua loa, và vô trách nhiệm.
Tôi cụp mắt nhìn ly cà phê trước mặt, thản nhiên nói: “Tôi nói tôi chán rồi, không còn cảm nhận được tình yêu giữa chúng ta nữa, đó đúng là lừa anh.”
Cù Nhiên đột ngột ngẩng đầu.
Hắn vừa định nói gì đó, tôi đã lên tiếng lần nữa.
“Nhưng Cù Nhiên, muốn chia tay với anh, cũng là thật.”
“Tôi không thích người khác, những lời nói dễ gây hiểu lầm mà anh nghe được lần trước, là lúc tôi đi nhổ răng.”
Tôi có chút nhịn cười: “Đôi khi, tôi cũng khá nể phục sức tưởng tượng của anh.”
Cù Nhiên im lặng suốt một phút.
Tiêu hóa hết lời tôi nói, khi lên tiếng lần nữa, giọng nói trở nên khó khăn: “Vậy tại sao?”
Bây giờ thật sự phải nói rõ ràng, tôi phát hiện mình lại bình tĩnh hơn mình tưởng.
“Anh có tính chưa? Chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi?”
“Bốn năm ba tháng.”
Tôi cười: “Đúng vậy, đã hơn bốn năm rồi, nhưng anh có đếm số lần chúng ta gặp nhau không?”
Cù Nhiên ngớ người.
Tôi trả lời thay hắn: “Tôi đếm rồi, 152 lần.”
“Có những lúc anh đi đánh giải, tôi thường xuyên mấy tháng trời không gặp được anh một lần.”
Cù Nhiên: “Đây là lý do em chia tay với anh?”
“Chuyện này chẳng lẽ không nghiêm trọng sao?”
Tôi nhìn hắn: “Lúc đầu tôi nghĩ rằng tình yêu đích thực là vô địch, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể vượt qua thời gian và khoảng cách, nhưng thực tế khó vượt qua hơn tôi tưởng rất nhiều.”
Cù Nhiên lặng lẽ nhìn tôi, tôi vuốt ve cái ly trong tay, quay đầu nhìn đôi tình nhân đang cười nói ngọt ngào ở đằng xa.
“Anh có biết không? Năm nay, vì cường độ công việc tăng cao, tôi ngày càng trở nên lo lắng, có những lúc, tôi rất muốn anh có thể ở bên cạnh tôi, tôi trở nên thiếu an toàn, trở nên đa nghi, tôi không chỉ phải lo lắng anh đánh giải có tốt không, mà còn phải sợ hãi vì yêu xa lâu ngày, anh sẽ thích người khác.”
“Tôi cần anh nhưng lại không tìm được anh, tôi sẽ oán trách anh trong lòng. Rồi lại cảm thấy mình làm quá, cảm thấy mình… làm nũng, chuyện này rất đau khổ, tôi rơi vào một vòng luẩn quẩn của sự nghi ngờ và tự nghi ngờ, khoảng thời gian đó, tôi thường xuyên mất ngủ, chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ…”
Mắt Cù Nhiên đã đỏ hoe.
Hắn run giọng: “Tại sao không nói với anh?”
“Tôi cũng muốn!”
Tôi không thể kiềm chế được cảm xúc: “Nhưng lúc đó là trận chung kết World Cup của anh, anh cũng biết tâm lý của tuyển thủ quan trọng đến mức nào đối với sự thể hiện của tuyển thủ, tôi làm sao có thể liên lạc với anh vào lúc đó?”
Tôi hít sâu một hơi: “Sau này, anh kết thúc giải đấu, tôi cũng tự điều chỉnh tốt rồi.”
“Năm ngoái, khi các anh thi đấu ở Thái Lan, tôi bị viêm ruột thừa cấp tính ở nhà, là bạn thân Tống Thanh đến nhà tôi phát hiện tôi ngất xỉu trong nhà vệ sinh rồi đưa tôi đến bệnh viện.”
“Anh có biết sau khi phẫu thuật xong, cô ấy đã nói một câu gì không?”
“Cô ấy nói, tôi sống chẳng khác gì một kẻ cô đơn.”
Tôi nhìn Cù Nhiên, vẻ mặt có chút khó coi: “Cô ấy chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng tôi lại nhớ kỹ trong lòng. Nhưng lúc đó, tôi rõ ràng là có bạn trai mà.”
“Nhưng tôi không thể liên lạc với anh ấy, anh ấy có trận đấu, anh ấy phải có trách nhiệm với đội, với người hâm mộ của anh ấy, cho nên tôi không thể làm “tội nhân” được.”
“Từ đó về sau, tôi luôn suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta, sau này nghĩ kỹ rồi, có lẽ tạm thời chia tay, đối với cả hai chúng ta đều là chuyện tốt.”
Nói ra những lời này, Cù Nhiên ngơ ngác nhìn tôi.
Hắn há miệng, dường như muốn nói gì đó.
Nhưng khi ánh mắt giao nhau, hắn lại im lặng lần nữa, cả người có chút tiều tụy.
Tôi hỏi hắn: “Lý do này, anh có thể chấp nhận được chưa?”
Cù Nhiên hỏi tôi: “Đây là điều em muốn sao?”
“Đúng.”
Tôi nói.
Im lặng vài giây, hắn gật đầu: “Vậy anh chấp nhận.”
Không ai nói với ai câu nào.
Uống một lúc cà phê, tôi thật sự cảm thấy bầu không khí này có chút ngột ngạt, nên lấy cớ rời đi.
Cù Nhiên cũng đứng dậy: “Xe anh đỗ ở gần đây, anh đưa em về.”
Tôi vừa định từ chối, đã nghe thấy hắn nói một câu rất nhỏ sau lưng.
“Dù sao cũng phải, để anh làm cho em một chuyện gì đó chứ?”
Cù Nhiên lái xe đưa tôi về đến nhà.
Tôi xách túi xuống xe, hắn ở sau lưng tôi nói một câu rất nhỏ.
“Xin lỗi.”
Tôi khựng lại một chút.
Rồi không quay đầu lại mà rời đi.