Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

đêm bắt gian, Hầu phủ rơi vào một thứ yên lặng nặng nề như tro phủ kín từng mái ngói.

Không bình yên bão tố, giác của một tòa phủ đệ đã mất đi linh hồn vẫn buộc đứng vững. Người trong phủ đều hiểu, chỉ là không dám gọi tên. Hành lang dài hơn thường lệ, từng bước chân vang đều khiến lòng người thắt lại. Hạ nhân cúi đầu đi sát tường, quản báo việc cũng cân nhắc từng chữ, ánh mỗi lướt qua viện đều dè chừng, như thể nơi ấy đã trở thành ranh giới sinh tử.

Dưới vẻ ngoài trật tự và im ắng, những vết nứt vô hình đang âm thầm lan rộng.

Tô Nhược Vân bị giam ở hậu viện.

Danh phận bị tước bỏ chỉ trong một đạo lệnh, viện phong kín, cửa khóa ngày đêm, người hầu thân cận bị đổi sạch. vị trí được nâng niu như châu ngọc, nàng ta rơi nhanh mức không kịp hiểu mình đã sai ở đâu. điều khiến nàng ta hoảng loạn nhất không là mất đi vinh hoa phú quý, vắng mặt tuyệt đối của Tống Hoài Cẩn.

Hắn không .

Không một lần, không một lời.

Tống Hoài Cẩn, hắn tự giam mình trong thư phòng.

ngày liền, cửa không mở, đèn không tắt. Trong sâu thẳm, hắn vẫn tin rằng, chỉ cần Chiêu chưa tiếng, mọi chuyện vẫn đường xoay chuyển. Hắn quen với việc trì hoãn nguy cơ, vá víu sai lầm bằng quyền thế, quen tin rằng chỉ cần mình là trụ cột của Tống phủ, thì không dám thật đẩy hắn .

Hắn chờ.

Chờ nàng .

Đêm thứ , cửa thư phòng mở ra.

Chiêu bước vào, không hạ nhân, cũng không xúc dư thừa nào. Ánh đèn chiếu gương mặt nàng, bình thản mức khiến người đối diện sinh ra giác lạnh lẽo. Nàng không nhìn quanh, cũng không cần thăm hỏi, chỉ đứng bàn sách, ánh đặt thẳng người hắn.

Tống Hoài Cẩn nhìn nàng rất lâu, như tìm lại dấu vết của người thê t.ử từng dịu dàng, từng nhẫn nhịn.

Cuối cùng, hắn cất tiếng.

“Cuối cùng nàng cũng .”

“Ta để kết thúc.”

Giọng nàng nhẹ, dứt khoát, không cho người khác chen vào.

Hắn khẽ, nụ pha lẫn mệt mỏi và chút tự tin cuối cùng.

Tô Nhược Vân?”

“Không.”

Chiêu lắc đầu.

ngươi.”

Nụ trên môi hắn đông cứng.

Nàng đặt một chồng giấy bàn. Không dày, rơi , mặt bàn khẽ rung, như đ.á.n.h dấu một ranh giới đã bị xóa bỏ.

năm ,” nàng nói chậm rãi, “ngươi lấy cớ điều dưỡng thân thể ta, đổi toàn bộ d.ư.ợ.c liệu trong viện.”

Tống Hoài Cẩn siết chặt tay.

“Ngươi rất rõ,” nàng tiếp lời, ánh không d.a.o động, “ta không không thể sinh con. Chỉ là ngươi không ta sinh.”

Không gian trong thư phòng như bị bóp nghẹt.

“Nếu ta có con,” nàng nói tiếp, “ngôi vị chủ mẫu của ta sẽ không dễ lay chuyển. Ngươi cần một người đứng vững phía để giữ thể diện cho Tống phủ, không cần một người có thể để lại huyết mạch.”

Hắn trầm giọng.

“Nàng đang vu khống.”

“Vu khống?”

Chiêu khẽ , nụ rất nhạt, không xúc.

“Đơn t.h.u.ố.c cũ, danh sách d.ư.ợ.c liệu, đường đi của bạc, chữ ký của ngươi, ta giữ đủ. Ta không nói, không không , ấy, ta giữ cho Tống phủ một con đường lui.”

Nàng ngừng lại một nhịp, như để mình xác nhận điều đã quyết.

Tô Nhược Vân,” nàng nhìn thẳng hắn, “ngươi nàng ta dan díu với Trình Phủ nhập phủ.”

Tống Hoài Cẩn im lặng.

im lặng ấy là thừa nhận.

“Ngươi ,” nàng nói tiếp, “ vẫn dung túng. đứa trẻ trong bụng nàng ta, ngươi chưa từng thật quan tâm là của . Ngươi chỉ cần một cái cớ, một lớp sương mù, để mọi chuyện bại lộ, có người thay ngươi gánh lấy.”

Hắn rốt cuộc cũng lộ vẻ mệt mỏi.

“Nàng gì.”

“Ta rời đi.”

Chiêu đáp, không do dự.

“Và ta Tống phủ trả lại những gì đã lấy của ta.”

Nàng đặt hòa ly thư bàn.

“Hoàng thượng đã phê chuẩn.”

Trong khoảnh khắc ấy, Tống Hoài Cẩn hiểu ra, người mặt chưa từng yêu hắn cách hắn tưởng. Nàng ở lại, không tình , nàng cần thời gian để nhìn thấu, để thu đủ chứng cứ, để rời đi không gánh nặng.

“Những thứ này,” hắn hỏi khẽ, “nàng chuẩn bị bao giờ.”

ta , trong ngươi, ta chỉ là công cụ.”

Đêm đó, Chiêu rời thư phòng.

ngày , nàng tiến cung, dâng toàn bộ chứng cứ tham ô, lạm quyền của Tống Hoài Cẩn. Hoàng thượng nổi giận, hạ chỉ bắt giam ngay trong ngày.

Tô Nhược Vân c.h.ế.t trong hậu viện không lâu đó.

Không truy hỏi, cũng không cần nguyên do. Cái c.h.ế.t của nàng ta chỉ như một dòng chữ bị gạch khỏi sổ người trong phủ.

tháng , bản án được ban .

Tống Hoài Cẩn bị tước sạch chức tước, gia sản sung công, đày đi biên cương. Hắn c.h.ế.t trên đường đi, không để lại một lời.

Tống phủ bị niêm phong.

Bảng hiệu tháo , cổng lớn khép chặt. Một thế gia từng hiển hách, kết thúc trong lặng lẽ.

Sáng hôm ấy, Chiêu rời kinh.

Xe lăn bánh qua cổng thành, nàng không quay đầu. Trong lòng không tiếc nuối, cũng không trống rỗng. Chỉ có một giác rõ ràng rằng, nay về , mỗi bước đi đều thuộc về nàng.

Giấc mộng đã tan, nàng bước ra khỏi tro tàn, không oán hận người, áo nhẹ gió sương, tâm vững như đá, đây trời rộng đất dài, nhân sinh đều do tay nàng viết lại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương