Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
lời nói thẳng thừng của tôi làm cứng họng.
Gương mặt tái nhợt hiếm hoi đỏ lên một .
Anh lặng lẽ kéo tấm chăn che phần thân dưới, chắn tầm nhìn của tôi.
Phản ứng này khiến tôi muốn trêu chọc anh thêm nữa.
Tôi giả bộ suy nghĩ rồi nói: “Hay là… em kiểm tra thử nhé?”
Kỳ Kinh Ngôn hơi giận gọi tên tôi: “Ôn Chi Tiếu!”
Tôi cười tủm tỉm nhìn anh, chẳng xấu hổ vì vừa nói.
“Kỳ Kinh Ngôn, hiện giờ chỉ em mới có giúp anh lật ngược .”
“Anh nghĩ kỹ chưa?”
Anh ngước nhìn tôi, im lặng rất lâu.
Hai tháng trước, Kỳ Kinh Ngôn gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, giữ được mạng hai chân đã liệt, cả đời phải ngồi xe lăn.
Anh vốn là con trai vợ cả của người giàu nhất Hải Thành, gia tốt, diện mạo xuất chúng, trí tuệ hơn người.
Anh là nhân vật kiệt xuất giới thượng lưu, tiền đồ vô hạn.
vụ tai nạn ấy đã hủy hoại tất cả.
Gia đình lập nâng đỡ đứa em ngoài giá thú, gái lâu cũng bỏ đi lấy người khác.
bè quay lưng, cả giới chờ xem anh thất bại.
Nghe tin, tôi lập bay nước ngoài về, chạy ngay tới bên anh.
Đề nghị liên , là mua bán, cũng là lòng riêng của tôi.
Gia đình tôi giúp sức, anh mới giữ được thân phận người thừa kế.
03
Sau một khoảng lặng kéo dài, Kỳ Kinh Ngôn khẽ cất giọng:
“Dù anh không có cảm em, em vẫn muốn dùng nhân để giao dịch sao?”
Tôi mỉm cười điềm nhiên và dứt khoát, đáp:
“Đúng vậy.”
cảm mà, cứ bồi dưỡng là được.
Kỳ Kinh Ngôn là người đàn ông rất tốt.
dù anh liệt chân, tôi cũng chẳng ngại.
Bởi vì, tôi rất thích anh.
Thích mức không thoát nổi.
Khi thật sự gặp được một người khiến cả xác, trái tim và linh hồn rung động, sẽ hiểu rõ: yêu vốn không kiểm soát được.
Việc tôi thích Kỳ Kinh Ngôn vốn chẳng phải bí mật giới, gần ai cũng cả.
Anh cũng rõ điều đó.
Tôi và anh là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối.
Chỉ tiếc, thanh mai trúc mã vẫn không bằng một người trên trời rơi xuống.
Ngay khoảnh khắc anh lựa chọn Đường Huyên, tôi đã biến mất khỏi giới của anh.
Tôi không trách, cũng chẳng hận anh.
Trước kia, anh luôn giữ khoảng cách tôi, chưa tôi hi vọng .
Người đơn phương vốn không có quyền đòi hỏi, cũng chẳng có tư cách oán trách.
xa cách, tôi đã tưởng mình buông bỏ được.
giây phút gặp lại Kỳ Kinh Ngôn, tôi rõ mình chưa buông xuống.
Gặp được một người quá rực rỡ vào thuở thiếu thời, cả đời cũng chẳng nào quên.
“Được, giao dịch có hiệu lực.”
Kỳ Kinh Ngôn vươn tay về phía tôi, ý muốn hợp tác.
tay anh cũng con người anh, rất đẹp.
hành động này lại khiến tôi thấy xa cách, chướng .
Tôi đưa tay , giữa ánh lãnh đạm của anh, chủ động chuyển bắt tay sang đan chặt mười ngón vào nhau, siết thật chặt không buông.
Tôi cười tươi nhìn anh:
“Đóng dấu.”
04
Tin tôi chuẩn kết Kỳ Kinh Ngôn truyền ngoài, đám người lang sói rình mò quanh anh lập thu mình lại.
ngày gần đây, tôi thường xuyên chạy tới viện thăm anh, lần nào cũng mang theo hoa tươi.
Hôm nay tôi mang một bó hoa hướng dương .
Kỳ Kinh Ngôn ngồi tựa trên giường , chăm chú làm việc trên laptop.
Ngón tay thon dài gõ lên phím đen, sắc mặt anh rất bình thản.
Sau khi cắm hoa xong, tôi cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Anh ánh tôi làm không tự nhiên, khẽ cau mày nói:
“Em có đừng nhìn anh mãi được không?”
Tôi vô tội đáp lại:
“Không , em không kiểm soát được mà.”
“Hay là anh em một cái đi, em sẽ không nhìn nữa.”
Kỳ Kinh Ngôn liếc xéo tôi một cái.
Anh nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của tôi, mím môi im lặng, quyết định phớt lờ ánh nhìn của tôi.
Tôi thất vọng thở dài không giấu giếm.
Tiếng gõ phím phòng yên tĩnh thêm rõ ràng.
Tôi , anh đang tranh thủ giây phút để đoạt lại đã mất.
Dù đôi chân đã liệt, Kỳ Kinh Ngôn cũng không hề đánh bại.
Anh mặc bộ đồ nhân màu xanh rộng thùng thình.
thời gian này anh đã gầy đi rất nhiều, đường nét gương mặt thêm sắc bén.
Xương quai xanh nhô cao, phập phồng theo hơi thở.
Nốt ruồi màu đen nằm ngay giữa xương quai xanh ấy, nổi bật trên làn da trắng ngần, thu hút ánh tôi.
Đúng lúc tôi nhìn say mê, một tay khớp xương đẹp đẽ chậm rãi cài chiếc cúc áo lại.
Tôi chán nản nhìn sang anh.
Cũng đâu cần phải đề phòng tôi .
Tôi đâu mức thú tính nổi lên ăn sạch anh ngay viện này, mặc dù tôi đã thèm khát anh rất nhiều rồi.
Tôi cố hừ nhẹ một tiếng:
“Giờ anh cài vào không em nhìn, đợi kết rồi còn chẳng phải để em cởi à.”
Ngón tay Kỳ Kinh Ngôn khựng lại.
Anh nhìn tôi, hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở :
“Ôn Chi Tiếu, mấy ở nước ngoài em học được vậy?”
Trước kia, đúng là tôi có hơi ngang ngược.
nhà, anh trai ruột cộng thêm các anh họ tổng cộng tới chín người, tôi là cô em gái duy nhất.
nhỏ, tôi được bảo vệ nghiêm ngặt, nuông chiều mức sinh tính khí tiểu thư.
đứng trước Kỳ Kinh Ngôn, tôi luôn ngoan ngoãn và dễ đỏ mặt, hoàn toàn khác hiện tại.
“Học được nhiều lắm, anh muốn thì em gửi thời khoá biểu anh xem nhé?”
Tôi chơi chữ, cố ý trêu chọc anh.