Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi chiếc vali to tướng ra khỏi ga tàu cao tốc, nhìn quanh quất mà thấy bóng dáng em đâu.
Gọi điện thì bảo:
“ ơi, không phải có người đến đón rồi sao?”
Nói xong cúp máy cái rụp.
Người đến đón tôi chứ?
Đang mải nghĩ, thì một giọng nam trầm ấm vang lên tai:
“Đi thôi.”
lúc đó, một bàn thon dài, khớp xương rõ ràng, vươn vào tầm mắt tôi, tự nhiên lấy vali.
Tôi ngẩng đầu lên, sững người.
Người đàn ông đó có khuôn mặt tuấn tú, từng đường nét sắc sảo, người toát ra khí chất sang trọng như sinh, khiến người ta vô thức thấy có khoảng cách.
Nhưng tim tôi lại lỡ một nhịp.
Đẹp trai đất!
Anh … chính là người mà em trai tôi nói sẽ đến đón?
Tôi đè lại nhịp tim đang nhảy loạn, lặng lẽ đi theo chân của anh.
Khi thấy anh nhẹ nhàng đặt chiếc vali màu hồng của tôi vào cốp xe một chiếc Rolls-Royce, tôi càng kinh ngạc.
Em trai tôi có bạn giàu tới mức này ?!
Tôi định ngồi ghế sau, nhưng anh vừa xếp xong đồ đã vòng qua mở ghế phụ cho tôi.
Lần đầu ngồi Rolls-Royce, tôi hồi hộp đến mức cài mãi không nổi dây an toàn.
“Để tôi.”
Anh ngồi ghế lái nghiêng người sang, cúi giúp tôi.
Hương bạc hà nhàn nhạt từ người anh phả vào mũi, khoảng cách giữa hai chúng tôi gần tới mức… tôi nhận được hơi thở của anh.
Tôi căng cứng người, không dám thở mạnh.
giác như giữa tôi và anh hơi… thân mật mức?
Nhưng anh đang giúp tôi mà, cũng tiện nói gì.
2
Chiếc Rolls-Royce lướt qua khu trung tâm sôi động, men theo con đường dài tít tắp rồi rẽ vào ngôi làng nơi nhà tôi .
Đưa tôi tới tận , anh chỉ gật nhẹ rồi quay đầu rời đi.
Tôi còn đang bàng hoàng nhìn cánh cổng lớn treo chữ “Hỷ” đỏ rực, vali vào nhà mà vẫn còn lơ ngơ.
“Ba, mẹ, con rồi đây!” – tôi vừa hành lý vừa gọi lớn.
“A, Thanh Thanh rồi!” – mẹ tôi từ nhà bếp hông sân chạy ra, còn dính đầy bột mì, chắc đang bánh bao.
Tôi động định ôm mẹ một cái to thì bà lại thẳng qua tôi, ngó ra cổng:
“Dung Kỳ đâu?”
“Ai cơ ạ?… À, cái anh đẹp trai khi nãy hả? Anh đi rồi.”
“Đồ ngốc! Sao không giữ lại ăn cơm?”
Nếu không phải mẹ đang đầy bột, tôi chắc đã ăn nguyên một cái cốc đầu rồi.
“Con có giữ, mà anh không chịu lại mà.” – tôi lẩm bẩm.
“Thôi được rồi.” – mẹ tôi tạm tha.
Ba tôi thì đang bận treo lồng đèn đỏ lên cây hồng trơ trụi giữa sân. Khắp sân vườn cũng được trang trí đầy đèn nháy và đồ treo – không khí Tết rộn ràng thể.
Em trai tôi lúc đó dắt một gái ra từ trong nhà:
“, giới thiệu nhé. Đây là bạn gái em – Từ Miêu.”
mặc áo khoác phao trắng, mặt dịu dàng có chút ngại ngùng.
“Chào ạ.” – nhỏ nhẹ chào tôi.
Não tôi lag mất vài giây.
Phản ứng xong, tôi đập đùi cái đét:
“ ơi! Hèn gì nhà trang trí rực rỡ thế này! Hóa ra em trai tôi sắp cưới!”
mới tốt nghiệp năm nay mà đã dắt người yêu ra mắt để cưới !
Đỉnh thật!
3
Tôi lập tức lôi hai ngàn đồng từ túi ra dúi vào Từ Miêu.
ngượng ngùng từ chối, tôi thì cứ nhất quyết nhét bằng được.
Em trai tôi cười hì hì:
“Không sao đâu, anh Thượng Hải lương cao lắm, có tiền!”
Từ Miêu cuối cũng nhận.
Tôi tiêu tiền nhưng lòng lại phơi phới vui sướng.
Phải biết rằng — mấy năm nay, nhà ăn Tết là cơn ác mộng vì bị cha mẹ giục cưới suốt ngày, chưa kể mấy buổi xem mắt vô nghĩa.
Bây giờ em trai cưới vợ, sắp tới mà có cháu nữa thì… chắc chắn họ sẽ thôi không khó tôi nữa!
Hahaha, tuyệt đỉnh!
Ăn cơm xong, em tôi xách vali giúp tôi lên lầu.
Vào phòng, tôi mới phát hiện — phòng tôi cũng dán chữ “Hỷ”, còn được trang trí bằng bóng bay và dây kim tuyến.
Đúng là đám cưới to thật rồi!
Tôi tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ vải lông mềm đôi dép bông thủ công, rồi thảnh thơi ra sân ngồi phơi nắng, vừa ăn hạt dưa vừa tận hưởng không khí Tết.
“Ting!” – điện thoại reo lên.
Là lời mời kết bạn từ một người lạ, lời nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ:
“Là tôi.”
Ai vậy?
Không hiểu sao, nhìn cái avatar đen trắng đó, hình ảnh mặt tuấn tú của Dung Kỳ (anh chàng đón tôi lúc nãy) bỗng hiện ra trong đầu.
hiểu ma xui quỷ khiến thế , tôi… bấm đồng ý.
Lúc này, ba mẹ tôi – sau một ngày bận rộn – cũng ngồi cạnh tôi, vui vẻ hỏi:
“Thanh Thanh, thấy nhà mình trang trí thế ? Ổn không con?”
“Ổn mà, con thấy đẹp lắm!”
Ba mẹ nhìn nhau, rồi mẹ tôi nói với vẻ hơi ngập ngừng:
“Nhưng mà… tuần sau tổ chức đám cưới thì có hơi gấp không?”
Hở? Đám cưới của em trai mà? Gấp gì?
Vì muốn giữ lấy tương lai không bị giục cưới, tôi lập tức trợn mắt:
“Gấp gì mà gấp! Con thấy mai cưới cũng được chứ!”
Ba mẹ nhìn nhau, thở phào:
“Thế thì tốt, chỉ cần con không thấy gấp là được.”
Tôi ngơ ra, nhưng vẫn cười tít mắt:
“Con không ý kiến! Không ý kiến gì hết!”
…
4
Sáng hôm sau tôi còn đang ngon thì em trai bỗng dưng lật tung chăn của tôi lên:
“ ơi, dậy đi!”
Chết tiệt thật!
Lăn lộn ngoài kia năm , cuối cũng được một lần nướng.
Tôi tung chân đá một phát, giật lại chăn trùm đầu tiếp tục , còn tiện mồm tặng thêm:
“Cút!”
những không cút, mà liền sau đó, tôi nghe thấy giọng của Từ Miêu, dịu nhẹ vang lên:
“, không dậy là không kịp giờ mất ạ.”
Một đứa em dâu ngoan ngoãn như vậy, tôi sao mà từ chối nổi?
Tôi bật dậy như cá chép quẫy:
“Dậy ngay đây!”
Tạt nước rửa mặt qua loa, tôi ngáp dài đi lầu.
còn chưa sáng hẳn.
Em trai nhìn bộ đồ lông mịn trên người tôi, mặt mày khó tả:
“ định mặc vậy ra ngoài thật hả?”
“Sao, không được chắc?” – tôi trừng mắt lườm , rồi đi ra cổng.
Kết quả, vừa ra ngoài, tôi liền thấy Dung Kỳ đang đứng cạnh chiếc Rolls-Royce trong làn sương sớm.
Tôi nhìn thấy anh, anh cũng nhìn phía tôi.
Ánh mắt chạm nhau, tôi chỉ muốn tìm cái hố đó để chui .
“Tại sao không nói trước là người đón lại là anh ta hả!” – tôi nghiến răng nghiến lợi quay sang gắt với em trai.
Em tôi mặt mày hớn hở, Từ Miêu lên xe, rõ ràng đang chờ xem trò vui.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu tôi, khóe môi Dung Kỳ khẽ nhếch lên:
“Anh thấy… cũng ổn mà.”
Sau khi lên xe, anh quay sang nói với hai đứa phía sau:
“Tôi có mua bữa sáng, hai đứa ăn đi.”
“Vâng ạ, ơn anh!” – em trai tôi đáp nhanh.
Tôi cũng muốn ăn, định với qua thì…
Dung Kỳ bất ngờ lấy từ ngực áo ra hai cái bánh bao nóng hổi đưa cho tôi:
“Phần của em.”
Bánh bao vẫn còn bốc hơi, làn hơi nóng hắt vào mặt khiến má tôi đỏ bừng.
Vừa ăn bánh, tôi vừa cố nén nhịp tim đang đập rộn, quay đầu nhìn ra ngoài sổ.
Trong màn sương mờ, mấy ánh sáng rực rỡ bất ngờ lóe lên.
Là lũ trẻ con đang thổi khói phì phò, tụ lại đốt pháo đầu làng.
“Hay tụi mình cũng mua pháo hoa tối nay đốt đi?”
“Được đó!” – em tôi gật đầu.
Từ Miêu cũng mắt lấp lánh đầy mong chờ.
5
dần sáng rõ.
Xe dừng trước một tiệm cưới đắt đỏ nhất khu trung tâm thành phố hạng hai này.
Vừa xe, tôi cúi gằm đầu, đi bám sát phía sau mọi người.
Chỉ mong có cái hố gần đó để chui cho đỡ quê.
Tôi cứ tưởng hôm nay là đi lên thị trấn mua đồ chuẩn bị đám cưới cho em trai với Từ Miêu, nên mới mặc nguyên đồ đi .
Dù sao mấy bác lớn tuổi trên thị trấn cũng toàn ăn mặc vậy thôi mà.
Ai ngờ hôm nay là đi thử cưới!
Còn đến nơi sang chảnh thế này!
Vào trong rồi, em tôi với Từ Miêu hí hửng chạy khắp nơi.
Còn Dung Kỳ thì không biết đã đi đâu.
Tôi chui vào một góc sofa, cố gắng giảm thấp sự hiện diện của bản thân.
Trên bàn trà nhỏ trước mặt có mấy quyển album cưới.
Tôi tiện lật ra xem, rồi tá hỏa với giá trong.
Đắt kinh khủng!
Mấy cái đây bình thường cũng vài trăm triệu, cái hơi nổi bật là lên tới bạc tỷ. Dù thuê thôi cũng mấy chục triệu một chiếc.
Nhà mình từ bao giờ dư dả thế chứ?
Tôi vừa nhìn Từ Miêu xa đang cười rạng rỡ, vừa đau ví âm thầm tính xem thẻ ngân hàng còn bao nhiêu. lắm thì tôi phụ một phần?
Đang suy nghĩ, một nhân viên tới, nói:
“ ơi, tôi thấy ngắm chiếc trong hình này khá lâu rồi. hàng hiện đang có mẫu sẵn đấy, muốn thử không?”
Tôi sực tỉnh, nhìn giá chiếc trước mặt — 5,08 triệu tệ — liền lắc đầu liên tục:
“Thôi khỏi ạ.”
Đẹp thì có đẹp thật, nhưng đắt cũng thật không tưởng.
“Thử thôi mà, không sao .” – nhân viên lại kiên nhẫn khuyên nhủ.
Tôi bắt đầu xiêu lòng.
Dù sao thì… con gái ai mà có một giấc mơ cưới, phải không?
Vì vậy tôi dè dặt mở lời:
“Thế thì… thử thử cũng được?”
6
Ra khỏi phòng thử đồ, tôi đứng trước tấm lớn, ngây người nhìn chính mình trong .
Đẹp đẹp!
Một giọng nói quen thuộc vang lên, tôi quay đầu.
Dung Kỳ không biết đã đứng cạnh từ bao giờ.
Anh cũng thay đồ rồi.
Bộ vest tôn lên vẻ đẹp lạnh lùng kiêu ngạo của anh.
Chỉ là ánh mắt nhìn tôi lại mang theo chút dịu dàng khó hiểu.
Nhân viên bán hàng đứng cạnh trầm trồ chân thành:
“Trai tài gái sắc, đúng là xứng đôi đi mất!”
Tôi nhìn vào .
Ừ thì… nhìn cũng hợp thật.
Nhưng mà… tôi với anh có thân đâu chứ!?
Tôi bắt đầu thấy xấu hổ, trong khi Dung Kỳ lại như cá gặp nước, thoải mái lạ thường.
Em trai tôi với Từ Miêu cũng đi tới:
“ ơi, anh Dung, hai người cứ mặc bộ này để lễ cưới nha?”
Ầm một phát.
Như có thứ gì đó nổ tung trong đầu tôi.
Mắt tôi tối sầm.
Cái gì cơ!?
“Tôi? Cưới á???” – tôi cố đứng vững, chỉ vào mình, mặt đầy hoang mang.
Tôi đây còn đang F0 chính hiệu, tự nhiên đòi cưới gì?
Như hiểu ra vẻ mặt ngớ người của tôi, Dung Kỳ khẽ chau mày, ánh mắt hơi thất vọng:
“Thanh Thanh, lẽ em thấy một trăm vạn tiền sính lễ ít sao? Em cứ nói con số đi, chỉ cần em không đổi ý, anh bao nhiêu cũng đưa.”
Lời của Dung Kỳ khiến tôi choáng tới mức mắt mũi hoa lên.
Phải biết là quê tôi sính lễ bình thường chỉ tám chục, mười trăm, cao lắm hai trăm vạn là .
Một trăm vạn!? Thật đó hả!?