Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Không được.” – tôi lắc đầu – “Chuyện này không liên quan gì anh.”
Ở nông thôn, tin đồn càng đính chính lại càng loạn, chẳng ai cản được.
Tôi không muốn kéo anh vào .
Nhưng Dung Kỳ nói:
“Chính anh mới là nguyên nhân của tất cả.”
“Nhưng mà…”
này, anh không cho tôi cơ hội mở miệng nữa.
anh trầm, , đầy từ tính — lại mang theo cảm giác khiến người vững lòng.
“Tin anh . Chờ em ngủ dậy, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
Nói rồi, anh quay người rời .
Tôi yên nhìn bóng anh khuất dần trong màn đêm, rồi mới khép cổng lại, lên lầu.
Không biết có bị anh làm cho yên tâm thật không, mà này tôi chợp mắt một cái… liền ngủ sáng.
Tôi bị tiếng ồn ngoài sân thức. Mở mắt ra, mười sáng.
Còn đang ngơ ngác thì nghe thấy Dung Kỳ vang lên ngoài cổng:
“Chào mọi người, tôi là Dung Kỳ, từng là vị hôn phu của Đan Thanh Thanh. Hôm nay mời mọi người đến, là nghe một đoạn ghi âm.”
Âm thanh lớn đến mức tôi nghe từng chữ.
Là Lưu Tịnh cô .
“Không đẹp được chút thôi à? Đan Thanh Thanh tưởng mình giỏi lắm hả? bị chia rồi, danh tiếng cũng bị bọn mình làm cho thối hoắc. xem cô sau này còn ngẩng mặt nổi không!”
“Chờ cô không gả được, thì sẽ bị ép gả cho em họ què của em. Tên đó thì chuyên phụ nữ, đến lúc đó chết con mụ đấy luôn cũng được.”
Cuộc trò chuyện độc địa đến đáng sợ.
Dân làng thường miệng lưỡi độc địa, nhưng cũng chưa từng nghe thứ ác tâm như vậy.
Mọi người bắt đầu nói xin lỗi tôi, rồi thi … chửi bới Lưu Tịnh và .
Chửi một , Dung Kỳ mới tiếp lời:
“Tiền sính lễ một trăm vạn là tôi tự nguyện đưa. Tiếc là… dù đưa một trăm vạn, người con gái tôi thích không thích tôi.”
“Tôi vốn định giấu đoạn tình cảm này trong lòng mãi mãi, nhưng , cô ấy, tôi quyết định kể ra mối tình đơn phương suốt mười năm qua.”
Tim tôi đập loạn.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục lắng nghe.
Anh không nói tên cô gái ấy là ai, nhưng qua lời kể, tôi dần nhớ lại một gương mặt trong ký ức:
“Cô ấy tự tin, xinh đẹp. đầu tiên gặp, cô ấy chào tôi, tôi không kịp phản ứng, cô ấy tức giận, vạch luôn một đường phân cách giữa .”
“Nhưng mỗi ngủ gật, cô ấy đều chiếm nửa tôi, ngủ dậy thì lau nước miếng, rồi đưa đồ ăn vặt xin lỗi tôi.”
“Tự kiêu mà… đáng yêu.”
Trước mắt tôi chợt hiện lên khuôn mặt tròn trịa, trẻo — đó là… cấp ba của tôi: Dung Nhị Đản.
Vậy… Dung Kỳ chính là Dung Nhị Đản!?
cấp ba, Dung Kỳ mập mạp, bóc, mặt tròn trĩnh như bánh bao hấp.
Trông mềm mại khiến người muốn nắn.
thì tôi hiểu sao tôi không nhận ra anh…
Thì ra — đó tôi chào anh, không anh không thèm ý tôi.
Mà là… anh đang mải nhìn mặt tôi!
Quả nhiên, tôi từ nhỏ xinh!
18
“Con ấy ham ăn lắm, đến lớp còn lén ăn vặt, y như con chuột túi nhỏ. Còn bắt tôi giúp canh chừng thầy cô. Mà tôi biết làm sao bây ? Tất nhiên là nghe lời con rồi.”
Tôi nhớ lại cái mình lén ăn snack trong lớp.
Dung Kỳ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, mặt không cảm xúc. Tôi còn gắt lên bảo anh canh giúp tôi.
Nhưng cuối bị cô giáo phát hiện.
Tôi đang định lên nhận lỗi thì Dung Kỳ bỗng chộp lấy gói snack, bứt một miếng nhét vào miệng, rồi bật dậy.
Cô giáo tưởng anh ăn, lôi anh ra hành lang phạt.
Sau đó tôi thấy tội lỗi quá nên rủ anh căn tin ăn bù.
“Cái học của cô ấy lúc nào cũng như bãi chiến trường, mỗi tôi dọn mình thì cô ấy dúi cho tôi chút snack nhờ tiện dọn giúp luôn. Nhưng thật ra tôi đồng ý không đồ ăn… mà tôi không nỡ từ chối cô ấy.”
Tôi nhớ lại ấy, của Dung Kỳ là gọn nhất lớp.
Còn tôi… nhờ vào việc “hối lộ” bằng kẹo bánh, cũng được kéo lên top 3 gọn gàng.
Dung Kỳ luôn là người lấy nước. Tôi khát thì cốc lúc nào cũng đầy.
lượt tôi trực nhật, anh lẳng lặng giúp tôi làm xong hết tôi được về sớm.
Mà tôi thì…
biết trả công bằng đủ loại đồ ăn vặt.
Càng nhớ lại, ký ức càng ràng, dòng tin nhắn cuối của Dung Kỳ hiện lên:
“Con đó lúc nào cũng ra vẻ hung dữ, nhưng thằng nhóc biết — cô ấy tốt với thằng nhóc lắm. Hay dúi đồ ăn cho, phát hiện thằng nhóc lúc nào cũng đói.”
“Rồi có hôm ba thằng nhóc đến trường tìm nó, vừa tìm vừa cãi om sòm, con dúi cây chổi vào nó, bảo giúp mình trực nhật, còn bản thân thì chạy gạt ba thằng nhóc, nói nó qua nhà ngủ lại.”
“Thằng nhóc đó tính tình khép kín, lúc nào cũng lủi thủi một mình. Con lại mạnh mẽ, luôn lớn tiếng tuyên bố: Thằng nhóc đó là người của tôi! đâu cũng kéo theo, bắt xách đồ, cố tình nó hòa vào đám mình. Thằng nhóc hiểu — con muốn cho nó bè.”
“Đến khi thằng nhóc chuyển trường, mấy năm sau đó, điều hối hận lớn nhất của nó… là không sớm nói cho con biết, nó thích con .”
19
Tôi không biết từ lúc nào mắt mình lại ướt.
Khi tôi thoát ra khỏi những dòng ký ức ấy, bên ngoài yên tĩnh hoàn toàn.
Dung Kỳ gửi tin nhắn : “Tuyết rơi rồi.”
Tuyết rồi á?!
Tôi sáng mắt.
Nhớ nhỏ, tuyết vừa rơi là rơi suốt mấy ngày, có khi ngập đến bắp chân.
Mà càng lớn, số được thấy tuyết rơi ngày càng ít. Năm nay còn kỳ cục hơn — sắp Tết đến nơi, trời nắng chang chang.
Tôi về đây mấy hôm, ngày nào cũng nghe dự báo tuyết, mà ngày nào cũng không thấy hạt nào.
Tôi vội vàng mở cửa sổ.
Trước mắt tôi, cả ngôi làng xóa.
Dân làng vừa nghe bài phát biểu của Dung Kỳ dưới trời tuyết trước cửa nhà tôi, ai nấy cầm phong bao đỏ to tướng, lục tục ra về.
Trên nền tuyết lại từng hàng dấu chân.
Giữa màn tuyết dày, Dung Kỳ mặc đồ ấm kín mít, ngẩng đầu vẫy với tôi.
Tôi không nhìn nét mặt, nhưng tôi biết — anh đang cười.
Tôi vội khoác áo lông vũ, quấn khăn len, chạy xuống lầu.
Bỏ qua ánh mắt trêu chọc của ba , em và Từ Miêu, tôi bước ra trước cổng, mời anh:
“Anh có muốn… đắp người tuyết không?”
“Muốn.”
Tôi dẫn anh ra sân phơi thóc đầu làng.
Bắt đầu từ nắm tuyết nhỏ, rồi lăn… lăn mãi…
Đến lúc chúng tôi đắp xong một người tuyết còn to hơn cả hai đứa gộp lại, thì chính mình cũng gần như hóa người tuyết thật rồi.
“Mệt quá!” – tôi mệt lử, nằm vật xuống nền tuyết.
Dung Kỳ theo phản xạ cúi người chắn tuyết cho tôi.
Rồi không biết nghĩ gì, anh lại thẳng lên.
Chắc là tôi biết anh là “Dung Nhị Đản”, nên khi đối diện anh, điệu tôi trở nên thoải mái, có phần ngang ngược:
“Sao anh không chắn tuyết cho em nữa?”
Dung Kỳ không trả lời, mà nằm xuống bên cạnh tôi.
Tôi còn đang bị mấy bông tuyết bám lên mặt đến không mở nổi mắt, thì nghe thấy anh khẽ khàng:
“Thế này… cũng coi như bạc đầu rồi ha?”
20
nói mang theo nét cô đơn ấy, nện thẳng vào tim tôi.
Tôi bỗng thấy — nếu cứ nằm đây mà đầu với như thế, cũng không tệ.
Tôi ngồi dậy, nhìn Dung Kỳ.
Gương mặt tuấn tú của anh phủ đầy tuyết , dưới cái lạnh căm căm lại càng hơn, như thể một tượng băng đẹp … quá đỗi phi thực.
Tôi sững người mất vài giây.
Một người đàn ông vừa hợp gu, vừa siêu cấp đẹp như này — mà nếu lỡ mất, chắc chắn là hối hận cả đời!
Một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu, tôi nhìn thẳng vào anh, nói:
“Dung Kỳ, mình cưới !”
Kệ cái kẻ giả mạo kia là ai, dù sao thì người đàn ông này — tôi nhất định giữ lấy!
“Thật không?” – đôi mắt sâu thẳm kia lập tức rực sáng như có sao trời rơi vào.
“Thật.”
Tôi vừa gật đầu xong, khóe mắt anh lập tức ngân ngấn nước.
Anh sắp khóc đến nơi rồi!
Tôi vội quýnh lên:
“Anh đừng có khóc nha! Em… em chưa có kinh nghiệm dỗ người đâu đó!”
“Muốn anh không khóc, dễ lắm.”
“Hả?”
“Hôn anh.”
Không chút do dự, tôi ôm lấy mặt anh, hôn xuống.
Giữa trời tuyết phủ xóa, có ngôi làng, có cây cối, có dòng suối, có đôi tình nhân đang hôn say đắm…
…và một người tuyết khổng lồ — đang cô đơn lặng lẽ nhìn.
21
Tôi và Dung Kỳ đắp người tuyết dưới trời tuyết mãi không nỡ rời .
lúc môi tôi nứt toác cả ra, hai đứa mới chịu lết về.
Tôi định bụng về sẽ báo cho ba biết — chúng tôi quyết định tổ chức hôn lễ như kế hoạch.
Ai ngờ vừa bước vào cửa, thấy ba tôi mặt đỏ gay, cầm dây nịt đang em tôi.
Nó quỳ dưới đất, mỗi roi quật xuống, nó lại gào “Aaaa!” một tiếng.
Ấy vậy mà không chạy, quỳ im chịu đòn.
tôi với Từ Miêu bên cạnh cũng không hề can ngăn.
Tôi vội chắn trước mặt em, hỏi ba:
“Ba nó làm gì?”
Từ cấp hai, nó chưa từng bị đòn roi nữa.
Thấy tôi , ba càng giận dữ, giơ dây nịt lên:
“Tránh ra!”
Nhìn thái độ ấy, có vẻ còn muốn tiếp.
“ khi nào ba nói chuyện gì xảy ra thì con mới nhường đường.”
Ba tôi trừng mắt nhìn tôi, cuối buông thở dài: