Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Ngày thứ hai, tôi đánh thức bởi tiếng ồn ào náo loạn bên ngoài. Vừa bước ra cửa, tôi đã nghe mọi người xôn xao bàn tán rằng có chuyện xảy ra.
Nghe người ta nói, vợ của Cao Đại đã thịt con , đó Cao Đại lại chém chết vợ mình.
Tôi giật mình, vội vàng góp chuyện: “Vợ của Cao Đại chẳng phải đang mang thai sao? Chỉ là một miếng thịt thôi, có đáng để anh ta chém chết vợ mình không?”
Người nọ mặt mày tái mét, nói với vẻ lo sợ: “Vợ của Cao Đại đang mang thai, giờ là bảo bối của cả . chỉ là thịt bình thường, có hết Cao Đại cũng chẳng nói gì đâu. Nhưng mà… cô đấy!”
“Cậu thử nghĩ mà xem, cô ta nửa đêm đợi chồng ngủ say, lén lút ra chuồng , bắt một con con vừa tròn một tháng tuổi, rồi nhét thẳng miệng. Chuyện chẳng phải quá ma quái sao…”
động vật?
Tôi nghe mà da tê rần, cả người run rẩy không ngừng.
Trước khi mang thai, vợ của Cao Đại là một người bình thường, nhanh nhẹn và thông minh. Nhưng khi có thai, cô lại trở nên như …
Chẳng lẽ, đứa bé trong bụng thực sự có vấn đề?
Thất thúc công nghe chuyện, mày càng nhíu chặt hơn. Cuối , ông khẽ ho một tiếng rồi hỏi: “Gần trong làng có phải có rất nhiều mang thai… hơn nữa ai nấy đều rất khỏe?”
Lời nói của thất thúc công như một quả bom ném mặt hồ yên ả, làm mọi người hoảng sợ. Quả thật, đúng là như vậy.
Sắc mặt thất thúc công rất khó coi, ông nói: “Chuyện không đơn giản, e rằng trong làng đã có tà ma xâm nhập.”
Nói xong, ánh mắt ông dường như vô tình mà hữu ý liếc về phía tôi.
“Tôi sẽ thị trấn tìm một vị thầy pháp. Trong thời gian tôi chưa trở về, mọi người đừng tách ra, phải ở nhau.”
Dứt lời, thất thúc công tức rời đi, để lại đám người sợ hãi nhìn nhau không dám nói gì.
Tôi nhân lúc không ai chú ý, vội vã chạy một mạch về .
Vừa về đến nơi, tôi Thi Nhã đang chải tóc. Từng mảng lớn da theo tóc rụng xuống. Trên mặt cô đã xuất hiện đầy thi ban.
Tôi cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, run rẩy nói với Thi Nhã: “Cô mau chạy đi, họ đã bắt nghi ngờ cô rồi. Thất thúc công đã đi tìm người rồi, không chạy, sẽ không kịp nữa đâu!”
Nghe vậy, Thi Nhã buông chiếc lược, hé miệng cười nhạt với tôi. Nụ cười của cô khiến từng mảng da mặt lớn bong ra, khiến tôi buồn nôn kinh khủng.
Thi Nhã nói: “Tôi không thể đi được. Tôi đã nói rồi, mục đích của tôi chưa hoàn thành, làm sao có thể rời đi?”
“Nhưng mà…”
Tôi lo lắng nói: “Thầy pháp sắp đến rồi. Đến lúc đó, cô cũng chẳng đường . cô thực sự chết, làm sao hoàn thành được mục đích của mình?”
Thi Nhã giữ nụ cười: “Ai nói, bế tắc không phải là khởi ?”
11
Chiều tối, một người đàn ông trung niên khoảng 40 đến 50 tuổi đến. Ông bảo tôi gọi ông là “Dượng Út”.
Khi vừa đến, ánh mắt Dượng Út quét một vòng qua những người đang mang thai trong làng. Sắc mặt ông tức thay đổi, trở nên âm trầm, như thể nước có thể nhỏ ra từ đó.
“Thai tử khí, tất cả đều là thai tử khí.”
“Thai tử khí?”
Có người trong đám đông lắp bắp hỏi: “Thầy ơi, thai tử khí là gì?”
Dượng Út thở dài: “Là do trùng tử xâm nhập bụng, oán khí nuôi dưỡng. Thời gian lâu dần, sẽ phản phệ chính cơ thể người mẹ.”
Nghe đến “phản phệ cơ thể”, trong đám đông tức có người hoảng loạn: “Dượng Út, phản phệ cơ thể có phải là vợ tôi sẽ chết không? Dượng có cách nào không? Lấy vợ tốn không ít tiền đâu!”
Người ta thi nhau bàn tán, chủ yếu nói về số tiền tốn kém khi lấy vợ và việc không thể để vợ chết.
Sắc mặt Dượng Út ngày càng khó coi, cuối ông lớn tiếng nói: “Được rồi, có cách chữa trị!”
Đám đông đang ồn ào tức im bặt.
Dượng Út nói tiếp: “Chỉ cần đốt mẫu trùng tử, tức là thi thể kia, chuyện sẽ tự nhiên được giải quyết. Đừng hoảng.”
Nói xong, Dượng Út không cần ai dẫn đường, tự đi thẳng về phía tôi.
12
Khi đó, Thi Nhã đang đứng tựa cửa tôi, chải tóc.
Không giống vẻ ngoài thối rữa tôi buổi chiều, bây giờ cô đẹp đến mức không thể tin được. Một vẻ đẹp tuyệt , quyến rũ mê người.
Dù biết rõ Thi Nhã là một thi thể , nhưng những người đàn ông đi không kiềm được mà nhìn cô thèm thuồng.
Dượng Út ho một tiếng, cả đám mới bừng tỉnh.
Nhìn Thi Nhã, Dượng Út cau mày nói: “Rõ ràng đã là thi thể , sao muốn ở gây hại cho nhân gian, làm chuyện thất đức như vậy?”
Thi Nhã nhẹ nhàng cười, đáp: “Lời nói phải có căn cứ. Tôi có làm hại nhân gian hay không chưa chắc, chuyện thất đức càng không. Nhưng, những người đứng ông chưa chắc đâu.”
Dượng Út cười lạnh: “Cô dám cãi? cô không làm chuyện thất đức, tại sao trong làng lại mang thai tử khí?”
Thi Nhã bật cười lớn: “ ông đã biết họ mang thai tử khí, vậy sao lại không biết vì sao họ mang thai tử khí? Ông nghĩ chuyện , tôi có thể ép buộc được sao?”
Nghe đến , sắc mặt Dượng Út tức thay đổi. Ông nghiến răng nói: “Dù sao cô đã chết rồi, nhưng lưu lại nhân gian, đó đã là sai lầm của cô.”
Thi Nhã giữ nụ cười nhẹ: “Ông đúng là người công tâm, biết phải trái. Vậy ông định làm gì tôi? Tùy ý ông thôi, tôi sẽ không phản kháng.”
Dượng Út ngập ngừng nhìn Thi Nhã, rõ ràng ông không tin lời cô nói. Nhưng khi ông ra lệnh cho người trói cô lại, Thi Nhã hoàn toàn không chống cự, khiến ông tin được phần nào.
Dượng Út bảo chuẩn nhiều gỗ đào, nói rằng gỗ đào có thể trừ tà, dùng để đốt Thi Nhã là phù hợp nhất.
Trong suốt quá trình, Thi Nhã luôn mỉm cười. Gương mặt cô ngoài nụ cười không hề lộ chút cảm xúc nào, như thể không phải đi chết, mà là tham dự một lễ hội lớn.
Khi ngọn lửa bùng lên, Thi Nhã cười càng to hơn.
Tôi tận mắt chứng kiến Thi Nhã thiêu thành tro bụi, nhưng trong lòng cảm có gì đó không đúng.
Thi Nhã cứ mà chết, vậy mục đích của cô rốt cuộc là gì? Cô liên tục nhắc đến “mục đích”, nhưng rốt cuộc đó là gì?
Dượng Út Thi Nhã đã hoàn toàn thiêu thành tro, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
đó, Dượng Út bảo mỗi gia đình có mang thai lấy một nắm tro của Thi Nhã về .
“ với nước uống, trong ba ngày sẽ đào thải thai tử khí ra ngoài.”
Uy tín của Dượng Út lúc rất cao, nên mọi người liền tranh nhau lấy tro của Thi Nhã.
Ai cũng nghĩ chuyện về Thi Nhã như là kết thúc.
Nhưng không ngờ, ngày hôm , bụng của những mang thai trong làng lại to hơn, và họ uống nhiều hơn.
Thất thúc công tái mặt, chống gậy định đi mời lại Dượng Út. Nhưng chưa kịp đi, tin tức đã truyền đến: Dượng Út đã chết.
Ông chết trên đường về tối qua, chết thảm khốc, lột da, rút gân, đau đớn đến chết.
tức, cả làng náo loạn: “Chắc chắn là con đàn bà đó chưa chết hẳn, quay lại trả thù rồi!”
“Dượng Út đạo hạnh cao như chết, ta phải làm sao …”
“Thất thúc công, giờ phải làm gì ? Thứ kia giết hết vợ ta rồi, chắc chắn sẽ đến lượt ta.”
…
Thất thúc công đập mạnh gậy xuống đất hai lần, đám đông mới yên lặng lại.
Cụ cúi suy nghĩ một lát, rồi nói: “Đừng lo, chưa đến đường . Các người nhớ mấy năm trước, vị tu hành trên núi không?”
“Tôi ông là người có bản lĩnh. Tìm ông , ta có thể được cứu.”
Nghe vậy, lòng tôi chấn động. Họ định tìm sao?
“Thất thúc công.”
Tôi run rẩy nói: “Nhưng thường không can thiệp chuyện tục. Chưa chắc ông sẽ giúp ta đâu.”
Thất thúc công nheo mắt, giọng lạnh lẽo: “Bắt buộc phải giúp, không ông cũng phải chết ta.”
Nghe vậy, tôi bất lực nhắm nghiền mắt lại.
13
Thất thúc công dẫn theo một nhóm đông người lên núi. Ban , vị không muốn tham gia, nhưng khí mạnh mẽ của thất thúc công và đông người đi , ông ta đành miễn cưỡng đồng ý.
khi xuống núi, đi quanh làng, nhìn những mang thai trói lại. Ông nhíu mày nói: “Lời của đạo sĩ kia không sai, đúng là thai tử thi. Nhưng tại sao uống nước tử thi từ mẹ rồi mà không hiệu quả? Lạ thật. Trừ phi…”
bất chợt ngẩng lên: “Trừ phi là ‘nhất thể nhị hồn’. Gần trong làng có cô gái trẻ nào vừa mới chết không?”