Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

Chương 6:

Anh Trần Kình là người tốt, thẩm mỹ cũng cao, chỉ là… đứng quá xa tôi.

nhỏ, tôi không nhà anh ở mức nào, chỉ là giàu, là rất khá giả.

Hồi cấp ba, bố mẹ anh sợ anh hư hỏng nên còn hạn chế tiền tiêu, ngay cả cơm cũng chỉ cho mang cơm nhà đi.

ấy, anh còn tôi đi làm thêm, khiến tôi thấy khoảng cách không xa .

Nhưng giờ lại, trong trường thì tôi có thể gọi anh là “Trần Kình” nhưng ra ngoài thì phải gọi là “Trần tổng”.

Chỉ một , anh tiêu tám .

Còn tôi, ngơ ngác đống quần áo ấy, chợt thấy nếu tôi thích anh, thì đó không phải tình cảm, chỉ là… bất nhân bất nghĩa.

Một chút ảo mộng thầm kín nhanh chóng vỡ nát.

Đôi tôi còn mong anh là một kẻ nghèo kiết xác, để tôi có thể đường hoàng dang cứu vớt anh, ngẩng cao đầu nói:

“Anh theo em đi, em nuôi anh. Em một tháng còn có thể làm ra hai kia !”

Nhưng anh không nghèo.

Tôi cũng chẳng đủ sức nuôi anh.

tôi đi làm, rồi tan ca.

Có lẽ vì là ở , nên Trần Kình thường xuyên đây công tác và nào tôi cũng mời anh ăn cơm.

Đôi có cả bè anh, mười người ngồi một bàn.

Tôi không để ý , bọn họ trò chuyện còn tôi chỉ tập trung ăn.

đó, anh có gái.

Cô gái ấy thích sang mua sắm.

Tôi lại tiếp tục mời anh, mời cả gái anh, rồi bè anh, cả gái anh, đi ăn.

Dần dần, tất cả mọi người đều tôi và anh thân thiết.

Nhưng chẳng ai nghi ngờ, vì ánh anh tôi, không có chút dục vọng nào.

Tuy tôi luôn nói là mời, nhưng hễ tiệc tùng lớn một chút, đều là anh trả tiền.

, tôi không còn ngợi về anh .

Tôi cũng thử yêu một .

Người ấy tên Liệu Tranh, là tổ trưởng tôi.

Anh ta giống tôi, cũng là kiểu người ba không ở : không nhà, không xe, không hộ khẩu.

Ưu điểm lớn nhất anh ta là tính tình hiền hòa.

Từ tôi mới , nhận ra điều đó về anh, anh là người điềm tĩnh, chưa từng nổi nóng.

Suốt một , tôi chưa từng thấy anh ta giận dữ.

Tôi thì thích kiểu người dịu dàng.

Vì ở bên họ, bản thân tôi cũng cảm thấy khá thoải mái.

Tôi và Liệu Tranh hẹn hò nửa .

Trần Kình cũng gặp vài , còn khen tôi có , chọn người cũng ổn.

Nhưng cuối , tôi và Liệu Tranh vẫn .

Anh ta dịu dàng với tôi, cũng dịu dàng với người khác.

Yêu lâu, tôi lại càng thấy không an toàn.

Tính cách chúng tôi không , ở cạnh nhau chỉ thêm mệt mỏi.

Cuối , chúng tôi dứt khoát .

Tôi cũng nghỉ việc, rời , chuyển Thâm Quyến.

Trần Kình đó còn gọi điện an ủi:

“Đừng buồn quá, yêu đương là vậy, , rồi cũng sẽ tìm được người thôi.”

Qua điện thoại, tôi chán nản:

“Anh Trần Kình, em không muốn yêu , cũng không muốn kết hôn. Em hôn nhân chỉ là hai người sống tạm bợ, gượng ép bên nhau. việc phải chịu đựng cả đời, chi bằng độc thân thì tốt .”

Anh im lặng rất lâu mới nói:

“Đó là vì em chưa gặp được người phù thôi.”

“……”

Người phù kiếm ở đâu ra chứ.

Tôi cúp máy, càng thêm chán nản.

Thật sự, tôi không còn mong chờ gì vào chuyện tình yêu .

Tôi ở Thâm Quyến nửa , Trần Kình cũng qua vài , chắc là để an ủi tôi thất tình.

Một , anh mang một hộp trang sức Cartier.

Ban đầu tôi không nhận ra, tiện đặt ngay cửa.

Anh bất lực:

“Yên Yên, em giữ cẩn thận đi, cả bộ đó hai mươi đấy.”

Tôi hoảng hồn, ôm chặt lấy hộp, hận không thể lập bàn thờ cúng.

“Không phải đâu, anh… anh tặng em đồ đắt thế làm gì chứ?”

“Anh cũng không là em ngay cả Cartier còn chẳng . Anh tưởng đồ đắt như vậy thì con gái nào cũng thích cũng chứ!”

Được rồi, tất cả là lỗi tôi.

Tôi ôm hộp, bất giác bật cười:

“Cảm ơn anh nha! À … bao giờ anh kết hôn thế?”

Anh tránh ánh tôi, khẽ đáp:

“Không cưới được , rồi.”

Tôi sững sờ:

“Vì sao?”

“Tiêu xài quá mức. Cô ấy một tháng ít nhất cũng tốn chục , không thể tiếp tục được.”

“……”

Thế giới người giàu, tôi thật sự không hiểu nổi.

Tôi chỉ dám xài một ngàn tệ một tuần, một chỉ kiếm hai ba chục , thấy là rất giỏi rồi.

“Yên Yên, tuần thứ bảy em có rảnh không?”

“Có chuyện gì thế?”

“Em còn nhớ chị họ anh không? Người hồi trước đám cưới, em còn từng đi đưa dâu đó.”

Tôi gật đầu, nhớ chứ, chị gái ấy cực kỳ xinh đẹp.

“Thứ bảy tuần là tiệc đầy tháng con gái chị ấy. Em thu xếp đi nhé.”

“Ở đâu vậy?”

“Bắc Kinh. Hai trước chị ấy được điều ra đó làm việc rồi.”

“Được thôi.”

“Nhớ ăn mặc cho đẹp, đừng mặc cái áo chín đồng sáu có kèm phí đổi trả kia .”

“Vâng vâng! Anh cứ yên tâm.”

“Cả bộ trang sức cũng nhớ đeo vào.”

“Thôi… hai mươi lận… lỡ làm mất chắc em đau lòng c.h.ế.t mất.”

“Cứ đeo đi, mất thì anh mua cho em bộ khác.”

Anh đi rồi.

Tôi ngẩn ngơ hộp trang sức.

Mẹ ơi! Cái nhỏ xíu cũng hai mươi á?

Tôi bay Bắc Kinh trước vài .

Vừa ra khỏi sân bay, tôi thấy anh đứng ngoài cửa hút thuốc, thấy tôi liền vẫy :

“Bên .”

Anh lái xe rất vững, nhưng xui xẻo, đi được nửa đường thì tắc cứng trên cầu vượt.

Nghe bảo là tai nạn liên hoàn bảy xe đ.â.m nhau.

Đêm hôm trước, để kịp công việc, tôi thức trắng đêm làm xong dự án.

Hôm nay vốn mệt rũ, cứ díp lại.

Ngồi ghế phụ, vừa gặp tắc đường tôi liền gục xuống ngủ.

Tôi không mình ngủ bao lâu, chỉ thấy tỉnh dậy, trời tối, xe đậu trong hầm.

Ngơ ngác quanh, anh đang ngồi bên cạnh, đeo tai nghe chơi game.

Tùy chỉnh
Danh sách chương