Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
[ chắn sẽ “thoải mái đến chết” mất thôi. Cuốn tiểu thuyết Tử mình xem đã miêu tả nào nhỉ… hình như gọi là mất tiêu cự.]
[Hình như còn có chiên ngập dầu.]
Bước chân Bùi Kiêu khựng lại, suýt nữa thì ngã nhào.
Tôi vội vàng đỡ anh: “Không sao chứ?”
[Sao cái khăn tắm không chịu rơi nhỉ? Quấn chặt làm , nhìn một cái cũng chẳng mất miếng thịt nào.]
[Cơ bắp người đàn ông đẹp , ngón tay cũng dài.]
“Không sao.” Giọng Bùi Kiêu cực nhanh, như thể nóng lòng muốn chặn lại điều đó.
Anh kéo chặt khăn tắm trên người: “Xin lỗi, vừa rồi không tìm thấy áo choàng, đành quấn khăn tắm…”
[Tất nhiên là không tìm thấy.]
[Bởi vì tôi đã ném rồi.]
[ giờ nằm bãi rác, bị nghiền nát sạch sẽ.
[Ngày mai, ngay khăn tắm cũng phải ném nốt.]
Tôi buông tay, nhàn nhạt : “Lần chú ý một .”
“…Ừ.”
2.
Bùi Kiêu thay xong ngủ, lên giường. Tôi cầm sách lật xem, nhưng khóe mắt cứ lén liếc anh.
Anh mặc bộ ngủ sẫm màu, dài tay dài quần.
[Áo ba lỗ kiểu ông già vẫn tiện hơn, dễ thò tay. Đáng tiếc tôi dám sờ một thôi, sợ anh tỉnh dậy giữa chừng.]
[Haizz, muốn bỏ ngủ anh.]
[Như vậy thì muốn làm cũng được.]
Tôi không đổi sắc, dán mắt vào trang sách. Vừa ngồi giường, Bùi Kiêu lại xoay người .
Tôi nghi hoặc: “Anh không ngủ sao?”
“Dạo này ngủ không , uống viên an thần.”
Tôi chẳng để tâm, cúi tiếp tục đọc.
Đến khi anh quay lại, trên người đã đổi một bộ khác… chính là chiếc áo ba lỗ kiểu cũ.
Anh giải thích: “Nóng quá.”
Tôi nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Bùi Kiêu nằm giường, có lẽ thực sự nóng nên kéo chăn đến ngang bụng. Một cánh tay gối , bờ ngực rộng rãi, đường nét cơ bắp rõ ràng đến mức khiến người ta khó mà rời mắt.
Thậm chí còn đẹp hơn dáng nam chính truyện tranh.
Chẳng bao lâu, anh ngủ say.
Tôi cẩn thận điều chỉnh nhịp tim.
Lại đọc thêm một lúc, tôi cũng tắt đèn, nằm .
bóng , Bùi Kiêu lặng lẽ mở mắt, ánh nhìn phức tạp hướng về phía Lâm ngủ say bên cạnh. Cô nhắm mắt bình yên, hít thở đều đặn. Không hề có sờ soạng, cũng chẳng có “chiên ngập dầu”.
còn lại Bùi Kiêu mở mắt đến tận sáng.
…
Hôm , tôi ngái ngủ bước ra khỏi phòng. Dì làm bữa sáng, mùi thơm lan tỏa khiến tôi nuốt nước miếng.
Tôi ngoan ngoãn kéo ghế ngồi .
Hôm nay là bánh khoai lang nướng cùng sữa đậu nành.
Dì cười tít mắt hỏi tôi: “ không?”
Miệng tôi bận ăn, gật lia lịa.
“Đừng nghẹn.” Dì đặt trước tôi cốc sữa đậu: “Mấy đứa con dì chẳng đứa nào thích ăn món dì làm .”
đến con mình, dì lại khẽ thở dài.
Tôi an ủi: “Họ không biết quý trọng thôi.”
Dì lòng thích Lâm này, tuy ngoài lạnh nhạt, nhưng hễ ăn là đôi mắt liền sáng rực. Điều đó khiến dì có cảm giác thành tựu.
“À này, Tiểu Bùi đâu? Giờ này còn chưa dậy sao?”
“Anh ấy qua uống ngủ.”
“ ngủ?”
Dì nhớ lại, sáng nay khi dọn dẹp, lọ ngủ tủ dường như chưa bị động qua. Ngược lại, lọ bột cà phê thì nắp lại không vặn chặt.
3.
Tôi không ngờ lần này, Bùi Kiêu lại ngủ một mạch đến tận chiều. Rõ ràng đã ngủ lâu như , nhưng dưới mắt anh vẫn còn quầng thâm.
[Xem ra giấc ngủ của anh ấy thực sự không tốt. May mà qua tôi không lộn xộn mà động tay động chân, nếu không anh càng khó ngủ. này tôi ngoan ngoãn một thì hơn.]
Người vốn quay lưng về phía tôi, bất chợt xoay người lại. Ánh mắt u của Bùi Kiêu gắt gao dừng trên tôi rất lâu:
“Anh ngủ rất .”
“?”
[Liên quan đến tôi chứ.]
Bùi Kiêu không thêm nữa.
[Đàn ông lắm tâm tư, phiền phức.]
“Phạch” một tiếng, anh dứt khoát đóng sập cửa.
…
Buổi chiều, nhóm bạn cấp ba đột nhiên sôi nổi hẳn lên. Lớp trưởng bàn chuyện tổ chức họp lớp.
Cô bạn thân gọi điện tôi: “ , sẽ chứ?”
“Ừ, vừa hay mình cũng rảnh.”
Tôi và quen nhau từ cấp ba, lại cùng thi đậu vào một trường đại học, tình cảm vẫn luôn rất thân thiết.
“ còn chồng thì sao? Anh ấy có không?”
lượng bên điện thoại không nhỏ, tôi theo bản năng ngẩng nhìn về phía Phó Hiệu ngồi đối diện.
Anh khẽ mở miệng.
[Đừng có , tôi đâu muốn dẫn anh ấy theo.]
Bùi Kiêu mím môi, im lặng, khẽ lắc .
Tôi hài lòng đáp lại : “Anh ấy không .”
Bên kia, như vừa trút được gánh nặng: “Anh ấy không thì tốt. Lần này Giang Chiếu Bắc cũng sẽ tới. còn nhớ chứ? Chính là bạn trai thời cấp ba của đó. Nghe khi chia tay , đến giờ anh ấy vẫn độc thân. Hơn nữa, cái vòng tay tặng năm đó, anh ấy còn luôn mang theo.”
Giọng trẻo của vang lên rất rõ ràng.
“…Không sao .” Tôi đáp cụt lủn.
“Vậy thì tốt, hẹn nhé, thứ ba tuần , bảy giờ, không gặp không về.”
Điện thoại cúp máy.
Nhìn vẻ thản nhiên, trầm ổn trên gương Phó Hiệu, bất an lòng tôi cũng lặng lẽ tiêu tan.
[Lo lắng linh tinh làm , dù tôi sự ngoại tình, anh ấy cũng chẳng thèm để tâm. Làm có chuyện vì chuyện nhỏ mà…]
“Không được!” Sắc Bùi Kiêu đột nhiên lạnh ngắt.
Tôi giật nảy mình, ngơ ngác trừng anh.
[Anh ấy làm sao vậy?!]
Ánh mắt Bùi Kiêu khẽ động, rồi dần dần thả lỏng: “Ý tôi là, ăn dì nấu hôm nay không .”
Dì cầm xẻng từ bếp chạy ra: “?”