Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bùi Kiêu bước vào phòng ngủ, động tác cứng nhắc buồn cười.
Tôi đặt sách xuống, hỏi: “Bây giờ bắt luôn chứ?”
Anh liếc về phía , do dự vài giây, rồi gật .
“Ừ, anh đánh răng, súc miệng rồi.”
“Em .” Tôi vén chăn, ngồi xuống mép , ngẩng nhìn anh.
Tôi chưa từng hôn ai.
Tiểu thuyết ngôn tình hay phim thần tượng tôi chẳng mấy hứng thú. Không có kinh nghiệm cả.
Nhưng mà… mấy cuốn tiểu thuyết 18+ thì tôi lại có kha khá kinh nghiệm trong .
Nghĩ một lát, tôi quỳ người trên , kéo anh xuống, vòng tay ôm cổ.
Đôi mắt Bùi Kiêu bỗng mở lớn, nhưng anh không ngăn cản.
Tôi nhắm mắt, hôn lên môi anh.
Trên người anh phảng phất mùi xà phòng dịu nhẹ.
Tôi học những miêu tả trong sách, cắn nhẹ, liếm, mút, đổi góc, quấn quýt.
Hơi thở của Bùi Kiêu dần loạn nhịp, nhưng cơ thể anh vẫn cứng ngắc, mặc cho tôi xoay vần.
Cho khi tôi buông .
Anh chăm chú nhìn đôi môi tôi, lộ rõ sự chưa thỏa mãn, chậm rãi cúi xuống. Rồi lại khựng lại, thấp : “Xin lỗi.”
“Không sao.”
Tôi lui về, nhặt cuốn sách trên tay. Nhưng ánh mắt lại không kìm được mà lén liếc xuống một chỗ.
[Trời ạ, sao lại to thế này.]
[Sắp rách quần mất thôi…]
Bùi Kiêu vừa ngồi lên lại đứng dậy. Anh chẳng , chỉ im lặng đi vào phòng tắm.
…
Vài ngày , tôi lại kéo Bùi Kiêu, quỳ người trên , mắt mở to nhìn anh.
[Em muốn hôn.]
[Nhanh hôn em đi.]
[Em lệnh cho anh hôn em!]
Ánh mắt anh hạ xuống.
Tôi thấy rõ yết hầu anh khẽ chuyển động.
Nhưng anh lại lắc .
Tôi buông tay, mặt không biểu cảm: “Được thôi.”
[Trời đất ơi, nhục nhã quá. Chẳng phải đây chính là… bị từ chối sao?]
[Hôn vài ngày chán rồi ư?]
[ là bạc tình vô nghĩa!]
Khóe môi Bùi Kiêu cong lên, anh cúi xuống, ánh mắt tắp, khàn khàn mà câu chữ lại mang ý cười khiến tai tôi đỏ bừng:
“ .”
“Em chỉ cho phép quan lại phóng hỏa, lại không cho dân chúng thắp đèn.”
“Cơ thể anh… chịu không nổi.”
[Cái mà chịu không nổi, chẳng lẽ là cái tôi đang nghĩ tới…]
[Ôi trời, không dám nhìn xuống nữa. Đây có là cậu bạn thanh mai trầm mặc, nghiêm túc của tôi không? Đừng là bị người khác nhập vào rồi chứ…]
Tôi lúng túng quay đi: “… thì em không ép nữa.”
Bùi Kiêu bật cười: “ .”
Tôi nhỏ cãi:
“Em không phải.”
“Không, em chính là.”
Anh cúi xuống, khẽ hôn lên má tôi như chuồn chuồn lướt nước.
“Em là nhỏ, anh là to.”
[Không nhìn đấy…]
Đôi mắt anh sáng rực, như vừa chờ mong vừa thấp thỏm.
[Người này… ác miệng mức tự mắng .]
Bùi Kiêu: […Anh hận em cứng như khúc gỗ.]
…
, tôi gọi điện cho Kiều Đào để than thở.
“ chứ. Cậu chỉ hơi chậm chạp thôi.”
Tôi gật : “ .”
Tôi đâu có .
“Nhưng mà Bùi Kiêu tự là thì kỳ lạ thật, chẳng lẽ… A!”
“A lô? Đào Đào?”
Điện thoại bỗng ngắt.
Nếu tôi nhớ không nhầm, Đào Đào đang ở quán bar. Nơi đó… phức tạp vô .
Tim tôi thoáng chốc loạn nhịp, vội thay quần áo đi tìm cô ấy.
Vừa cầm túi xách, Bùi Kiêu ngay : “Anh đi em.”
[?]
[Sao anh ấy sao biết định đi đâu?]
[ đâu có bật loa ngoài…]
Anh đổi : “Ban đêm lái xe không an toàn, em muốn đi đâu, để anh đưa.”
là đưa, nhưng tới nơi, anh lại tôi bước vào quán. Mà tôi chẳng rảnh để quản.
Đảo mắt tìm một vòng, cuối tôi thấy Kiều Đào ngồi ở góc quầy bar, đang trò một người.
Tôi vội bước tới. “ ?” Kiều Đào thấy tôi, thở phào: “Tớ vừa định nhờ người khác gọi cho cậu. Lúc nãy bị người ta va phải, điện thoại rơi xuống đất hỏng mất rồi.”
“Cậu không sao là được.”
“Đấy, chẳng phải không có số của cậu sao. Khó khăn lắm mới tìm được người quen, nhưng gọi chẳng thông.”
Nghe , tôi thuận mắt nhìn hướng cô ấy chỉ.
đang ngồi đó, ánh mắt u ám, nhìn tôi chẳng khác nào một nàng dâu tủi thân: “Tại sao em lại chặn anh?”
[Sao cái tên này mãi dai như ma thế.]
“Anh làm ở đây?”
“Người cũ bước vào mồ chôn hôn nhân, lòng anh vào mồ, không uống vài chén giải sầu sao được?”
Kiều Đào biết tôi không muốn gặp anh ta, vội vàng : “ nay phải cảm ơn cậu ta, nếu không cái lão chủ kia quá quỷ quyệt, lô hàng đó suýt nữa tớ không xử lý xong.”
“Cậu bị người ta ức hiếp à?”
tôi bình thản, không chút gợn sóng, như thể chỉ là một câu hỏi xã giao. Nhưng Kiều Đào lại căng như gặp kẻ thù, lập tức xích lại gần tôi, dịu dàng giải thích:
“Tớ là cổ đông ở đây, sao có bị ức hiếp. Chỉ là bên nhà cung cấp thiết bị mới gặp vấn đề, tớ tới kiểm tra tình hình. lúc quen người phụ trách bên đó, nên giúp nối mối.”
“ , tôi có thể làm chứng.” vội vàng phụ họa.
Hai người thay nhau trấn an, khi tôi tin mới thôi.
thở phào: “Sợ em lại nổi loạn như hồi cấp ba. ấy nếu không phải anh ngăn, chắc em đánh người ta chết mất.”
Kiều Đào: “May mà thông minh, trùm bao tải rồi mới đánh.”
[ cố tình chọn con hẻm không có camera cơ mà.]
[Thằng ngốc ấy giờ vẫn chẳng biết là tay.]
Tôi nhấp một ngụm rượu.
Bên cạnh, Bùi Kiêu thoáng nghi hoặc: “Bao tải? Hẻm nào?”
Kiều Đào ngớ người: “Ai nhắc hẻm ?”
làm bộ kinh ngạc, nhướn mày: “Bùi Kiêu, anh không biết sao? ấy Lâm không đi anh về nhà, chính là vì đó.”
Thời niên thiếu, đám con trai khi tò mò về con gái thường bông đùa bằng mấy trò đùa tục tĩu. Một khi đối phương không chấp nhận, bọn họ liền thẹn quá hóa giận, quay sang vu oan bôi nhọ. Cho dù là ngay giữa đám đông.
Kiều Đào vì này mà tranh cãi kịch liệt. Tên nam sinh kia dám đá cô ấy.
lúc ấy, tôi quay lại lớp, tận mắt thấy toàn bộ.
Tôi không nhiều, chỉ bình thản kéo Kiều Đào đi tìm thầy giáo, buộc cậu ta phải công khai xin lỗi ngay tiết học buổi chiều.
Mọi người đều nghĩ như thế là xong.
Nhưng , cậu ta xin nghỉ học. Bởi vì giờ tan trường, cậu ta bị tôi lôi vào con hẻm kia, đánh cho một trận trò.
Tôi học quyền anh nhiều năm.