Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
“Tần Diệm, buông tôi ra!” Mẹ vùng vẫy: “ đưa tôi đi đâu?”
Cha tặc lưỡi: “Vẫn thế, cứng đầu thật đấy.”
Không lâu , cha buông tay mẹ ra, quay sang tôi nói: “Mẹ con không chịu hợp tác, cha đành bắt con heo con làm con tin thôi.”
Tôi không chịu: “Con là heo con, cha cũng là heo!”
Cha cười khẽ một tiếng.
nhiên, mẹ vừa được thả ra thấy tôi còn lòng cha lập tức đuổi theo, cùng ông ấy chui xe.
“Tần Diệm, trả con gái lại tôi!” Mẹ tức đỏ cả mắt.
Tôi lập tức chui lại lòng mẹ, sờ sờ mặt mẹ, lau nước mắt mẹ: “Mẹ đừng khóc, con bảo cha chở đi bệnh viện mà.”
“Đi bệnh viện làm gì?” Ánh mắt mẹ dừng lại trên tôi, ánh mắt thoáng vẻ lo lắng: “Bảo , con thấy không khỏe à?”
“Mẹ ơi, đi khám bệnh nhé.” Tôi nói: “Dạo mẹ không khỏe, đi kiểm tra một chút nha.”
Mẹ sững : “Bảo , mẹ không sao, là dạo bận quá nên hơi mệt thôi.”
Tôi biết mẹ luôn như vậy, tôi cần hơi cảm sốt chút xíu là mẹ đã lo lắng cuống , chuyện của bản thân lại không bao giờ tâm.
“Mẹ ơi, con xin mẹ đó, đi bệnh viện khám được không?” Tôi ngước đôi mắt long lanh nhìn mẹ.
Mẹ đành nghe theo, ôm tôi suốt quãng đường mà vẫn không thèm nói chuyện với cha.
Giây tiếp theo, một tay vươn qua nhéo má tôi một cái, giọng cha có phần không vui vang : “Vai chính tốt đẹp đều mẹ con giành hết, cha được làm vai ác thôi hả?”
Mẹ hất tay ông ấy ra, vẫn không ý cha.
Cha nhìn mu tay vừa bị mẹ đánh, không nói gì.
bệnh viện, cha đi cùng suốt, cố chấp sắp xếp mẹ kiểm tra tổng quát.
lúc chờ kết , hai vẫn không ai nói với ai câu nào.
Cha nhận hai cuộc điện thoại, cũng không rời đi, đứng ngay đó nghe máy, thỉnh thoảng ánh mắt lại dừng trên tôi và mẹ.
Đây là bệnh viện tư, lúc cũng không đông .
thời gian chờ đợi kết , tôi cứ nắm chặt áo mẹ, thấp thỏm lo lắng.
Mẹ xoa đầu tôi: “Bảo , chắc chắn mẹ sẽ không sao đâu.”
không phải vậy, kết trả về, bác sĩ nói mẹ bị ung thư dạ dày giai đoạn đầu.
Mẹ nhìn chằm chằm kết , c.h.ế.t lặng.
Tối hôm đó, cha không nói không rằng đã làm thủ tục nhập viện mẹ, còn liên hệ với bác sĩ chủ trị về phương án phẫu thuật.
Các chị trên bình luận như mở hội:
[Cuối cùng cũng phát hiện ! Nữ chính mới giai đoạn đầu, chắc là chữa được đúng không?]
[Aaaaaa An An bảo , cha mẹ con cưới nhau con phải ngồi chính đó nha!]
[Xem mà nước mắt nước mũi tèm lem, cục cưng đáng yêu cuối cùng cũng không còn là đứa trẻ không cha nữa , cha cũng nhận lại , cuộc đời rich kid sắp mở màn, sướng thật!]
[Bảo nhỏ, con đúng là một nhóc tinh ranh đáng yêu!]
[…]
“Chuyện công ty có quan trọng mấy cũng không bằng mạng sống, xin nghỉ hoặc nghỉ hẳn, tự quyết đi.” Cha đứng bên giường bệnh nói với mẹ: “An An tạm thời theo .”
“Tần Diệm, dựa đâu mà giành con với tôi?” Mỗi dính dáng tôi, mẹ lại trở nên sắc bén: “Là tôi sinh ra con bé, cũng là tôi vất vả nuôi nó lớn chừng , dựa cái gì?”
Lần đầu cha nổi giận với mẹ từ gặp lại: “Giang Uyển, có thể tỉnh táo một chút được không? mà không chịu phối hợp điều trị, cứ tiếp tục chần chừ, thật sự con bé không còn mẹ sao? lúc đó, còn lượt giành với à?”
“Cha, mẹ, đừng cãi nhau nữa mà.” Tôi khẽ nói.
Hai lập tức im lặng ánh mắt chạm nhau.
Một lúc lâu , tôi thấy cha ngồi xổm trước mặt mẹ, đầu tựa đầu gối mẹ, nhỏ giọng nói: “Giang Uyển, chữa bệnh trước đã, mấy chuyện khác hẵng nói, được không ?”
Tôi đứng cách cha mấy bước, nhìn thấy bóng lưng ông ấy cúi thấp, cố nén giọng nói, không biết có phải đang khóc không.
9
Tôi ở lại bệnh viện với mẹ bị từ chối, nước mắt cũng không lay chuyển được.
Cha dẫn tôi về khách sạn, thu dọn hết đồ của tôi và mẹ.
Tôi dọn nhà cha ở.
Một căn nhà rộng rãi lạnh lẽo.
Cha dẫn tôi đi tham quan khắp nhà, đó hỏi: “Con phòng nào?”
“Mẹ phòng nào con phòng đó.”
Nghe vậy, cha khựng lại một chút bảo: “Con lớn , không thể cứ chung với mẹ mãi được.”
Tôi chọn một các phòng, đó cha bắt đầu dọn giường.
Cha nói: “Lát nữa sẽ có một cô chăm sóc con, con phải ngoan ngoãn nghe lời. Còn cái đồng hồ trẻ , lưu số cha , có chuyện gì gọi.”
“Vậy cha đi đâu?”
“Cha bệnh viện.”
Mắt tôi sáng : “Con cũng đi!”
“Không được, con nít không đủ sẽ không cao được đâu.”