Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tống Vô Vọng – Phiên Ngoại
Năm ta mười tuổi, phụ thân đưa ta đến Đài Thành, để theo bằng hữu của người—Cố Ung—học võ.
Cố Ung có một nữ nhi cùng tuổi ta.
Nàng tên là Cố Trường Anh.
Lần đầu tiên ta gặp nàng, nàng đang đứng trên cây, thò tay vào tổ chim.
Nắng chiều xuyên qua kẽ lá, chiếu lên gương mặt nàng.
Lúc đó, ta nghĩ—
Thì ra, nụ cười của một người có thể xán lạn đến thế.
Từ ngày hôm đó, ta thích đi theo nàng.
Nàng làm gì, ta làm cái đó.
Dường như chỉ cần có nàng ở bên, niềm vui sẽ không bao giờ cạn.
Ta biết ta thích Cố Trường Anh.
Ta cũng biết—
Chuyện ta muốn làm nhất đời này, nhất định phải làm—là cưới nàng.
Sau này, ta đã toại nguyện.
Ta cưới được nàng, đưa nàng về kinh thành.
Nhưng Cố Trường Anh ở kinh thành, không còn là Cố Trường Anh ở Đài Thành nữa.
Nàng vẫn cười, nhưng nụ cười ấy trống rỗng.
Không còn sáng rực như ánh mặt trời, không còn thực sự vui vẻ nữa.
Ta ngầm hạ quyết tâm.
Chờ ta ổn định xong chuyện gia tộc, chờ ta giúp Thái tử giành được ngai vàng—
Nhất định, ta sẽ đưa nàng trở về Đài Thành.
Đáng tiếc, ta đã chậm một bước.
Sau khi sinh con, Trường Anh ngã bệnh.
Nàng không còn cười nữa.
Nàng tự dằn vặt bản thân, ánh mắt nàng hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Ta lo lắng, ta nóng ruột—nhưng ta không thể làm gì.
Lúc đó, tranh đoạt ngai vàng đã đến hồi quyết liệt.
Ta không thể rời đi.
Vận mệnh của cả gia tộc ta, của Thái tử đảng, của tất cả những người đặt cược vào trận chiến này—
Đều phụ thuộc vào thắng bại lần này.
Cả Trường Anh và hai đứa nhỏ cũng không ngoại lệ.
Ta không thể thua.
Ngày Trường Anh đánh Trưởng Lạc quận chúa,
Ta giận đến mức chỉ muốn lập tức cầm kiếm giết chết nàng ta.
Giết sạch tất cả những kẻ đã làm tổn thương nàng.
Khi Trường Anh bị đánh đến hôn mê, gục xuống trong vòng tay ta—
Khoảnh khắc đó, ta cảm thấy bản thân cũng đã chết theo nàng rồi.
Nàng bệnh nặng, rồi… quên ta.
Quên cả hai đứa nhỏ, quên luôn cả kinh thành.
Nhạc phụ quỳ xuống trước mặt ta, khóc mà van xin:
“Hãy thả nó đi.”
“Hãy cho con gái ta một con đường sống.”
Không cần ông ấy cầu xin, ta cũng đồng ý.
Chỉ cần nàng còn sống tốt.
Chỉ cần nàng có thể vui vẻ.
Vậy nên, nhạc phụ đã đưa nàng rời khỏi kinh thành,
Trở về Đài Thành.
Cố Trường Anh lại trở về là Cố Trường Anh vui vẻ ngày nào.
Nàng cưỡi ngựa, ra trận,
Nàng cười lớn, nói to,
Nàng tung hoành giữa trời đất bao la,
Như một con chim thuộc về gió, thuộc về bầu trời,
Tự do và kiêu hãnh.
Ta yêu nàng.
Như châu ngọc, như báu vật đời ta.
Dù nàng không nhớ đến ta,
Dù trong mắt nàng, ta chỉ là một người xa lạ,
Ta vẫn cam tâm tình nguyện.
Ngày ấy, ở ngoài cửa ải, nàng ngất đi trong lòng ta.
Ta ôm chặt nàng, lấy mạng mình bảo vệ nàng.
Ta giết chết Lỗ Nhĩ Cách.
Khoảnh khắc ấy, ta đã nghĩ—
Nếu ta chết đi ngay lúc này, Trường Anh có lẽ cũng sẽ không quá đau lòng.
Nhưng…
Nàng nhớ lại rồi.
Nhớ lại ta và nàng từng có những gì.
Ta vừa mừng rỡ, vừa sợ hãi.
Sợ rằng nàng sẽ không cần ta nữa.
Nhưng may thay—
Nàng vẫn cần ta.
Nàng mỉm cười, nói rằng sau này,
Kinh thành và Đài Thành—chúng ta có thể ở cả hai nơi.
Nàng mỉm cười, nói rằng nàng đã trưởng thành.
Nàng không còn là Cố Trường Anh non nớt của ngày xưa nữa.
Bây giờ, nàng đã mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Không còn ai có thể làm tổn thương nàng được nữa.
Thật tốt biết bao.
Trường Anh của ta—
Đã trở về rồi.
Với nụ cười sáng ngời,
Với một nguồn sức mạnh vô tận,
Nàng nắm lấy tay ta.
Cùng ta bước tiếp chặng đường phía trước.
Dù có nghèo khó hay gian khổ—
Cũng không buông tay.
-Hoàn-
Mỗi lượt theo dõi, yêu thích hay bình luận của bạn chính là động lực quý giá giúp team Sen không ngừng mang đến những bộ truyện hay mỗi ngày. Cảm ơn bạn thật nhiều nhiều vì đã luôn đồng hành và ủng hộ Sen Trắng Nở Muộn! 💖