Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
suốt , Hoài đều cắm đầu học. Thậm chí cuối còn bỏ ăn bỏ ngủ, bị chảy m.á.u dạ dày nhập viện một tuần.
Hồi ấy, ngày hắn cũng gọi tôi chạy vặt tới bệnh viện, đưa vở ghi chép rồi giải thích những câu hỏi của hắn. Thế tôi cũng tiện thể hỏi bác sĩ điều trị về tình hình sức khỏe và những chuyện hắn cần chú ý.
Bác sĩ hắn yêu cầu bản thân quá cao, quá nghiêm khắc, lúc cũng rất áp lực, thần kinh căng thẳng, như không tốt cho cơ thể.
Tôi nghĩ thấy, quả đúng như .
, chỉ có lúc bóng rổ với bạn bè, hắn được cười vui vẻ và thoải mái nhất.
Nhưng sau đại học, hắn nước ngoài, bặt vô âm tín suốt bốn nay. Đồng đội xưa của hắn đều rất khó chịu, hắn tốt nghiệp xong không với người bình thường nữa, hắn về nước cũng không gọi hắn cùng.
này tôi cố tình để mấy anh em này cho đã, uống rượu say mèm quên hết thù oán.
Dạ dày Hoài không khỏe, hắn học được cách thả lòng, cách kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, giữ thói quen vận động và ngày cũng vui vẻ.
Cơ thể khỏe mạnh quan trọng tiền nong nhiều.
Có mấy anh em lâu lâu đi đánh bóng cùng, không tốt à?
Nhưng giờ để ý, sao Hoài vẫn chưa tới? Hay lát nữa hắn sẽ bảo có việc đột xuất không tới được, rồi bảo tôi thanh toán?
Chắc hắn không báo thù tôi như đâu nhỉ?
Mối nghiệt duyên của chúng tôi bắt đầu lớp 10.
Hồi ấy lớp chúng tôi tổ chức đi dã ngoại mùa thu, núi picnic rồi dựng lều ở qua đêm.
Xếp theo danh sách lớp tôi với hắn được chia làm một nhóm.
Chúng tôi cùng nhặt cành cây trên núi rồi đưa về cho các bạn nhóm lửa nấu cơm.
Không biết có do công tử quý phái sang trọng đây chưa núi hoang bao giờ thiếu kinh nghiệm không, mà hắn mặc một cái đùi vận động.
Lúc tôi gom cành cây rồi ôm , tính quay tìm hắn.
vô tình thấy một con nhỏ đang bò hắn lúc hắn ngồi xổm nhặt cành cây.
Thật đó chỉ một con nhỏ, chưa biết chừng lát nữa sẽ bò ngay.
Nhưng tôi không thích , trời sinh đã rất sợ, vừa nhìn thấy đã hoảng hồn, chưa kịp nghĩ gì đã hét ầm .
“Có chui cậu kìa.”
Con bị dọa sợ cắn hắn một cái rồi bỏ chạy.
Hoài đau đớn nhíu chặt lông mày: “Chẳng thà cậu đừng hét, cậu hét một cái làm nó sợ, nó cắn tôi một phát đây này.”
Hắn đau tới đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, ôm lấy đũng rồi lắp bắp: “Chết, c.h.ế.t rồi, liệu tôi có bị phế không?”
Tôi vội vứt cành cây đi, đỡ hắn đứng dậy rồi về khu trại tìm giáo viên gọi cứu thương cho hắn.
Trên đường, tôi ủi hắn: “Đừng khóc, cùng lắm cậu tàn phế tôi chăm sóc cậu đến già.”
“Cậu mơ đẹp ghê.”
Hắn giận dữ quát tôi, ánh mắt sắc lẹm như muốn băm vằm tôi .
Từ đó, chúng tôi có một mối nghiệt duyên.
cũng lạ, hình như tôi có số khắc hắn hay sao ấy.
Nghe hồi học hai, hắn cũng đứng nhất toàn khối. Từ chúng tôi cùng một trường , kỷ lục thành tích của hắn đã bị phá vỡ.
Mà tới gần tôi, hắn cũng gặp một chuyện gì đó xui xẻo.
Ví dụ như.
Mỗi tôi tới sân bóng rổ xem hắn , phong độ của hắn trồi sụt thất thường.
chúng tôi cùng học nấu ăn, dầu chảo tôi b.ắ.n , lúc hắn kéo tôi né bị dầu b.ắ.n mu bàn tay.
Lúc nấu ăn, tôi trượt tay làm bánh bột mì bay đầu hắn.
Trước đại học, chúng tôi gặp cảnh lũ lụt sau một cơn mưa lớn nhất thế kỷ. Chúng tôi cùng đi xe bus đến trường, lúc chuẩn bị xuống xe thấy nước cao tới tận đầu gối.
Hắn lập tức cõng tôi trường .
Kết quả người tôi khô ráo, còn và giày hắn sũng nước.
hắn đại học cảnh ướt át như đấy.
Lúc cõng tôi, hắn còn quay đầu , nhỡ này điểm tôi cao hắn, không vì tôi giỏi hắn mà vì nay hắn ướt sũng, phong độ không ổn định.
Cuối cùng, điểm đại học của hắn thấp tôi 20 điểm.