Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

5

Tiểu Thế Tử nếm mùi vị ngọt ngào của quyền cước, về sau ngày ngày chạy theo Thạch Tướng Quân tập võ.

Vận động nhiều, ăn cũng khoẻ, mấy tật kén ăn, sốt vặt đau đầu trước kia đều mất hẳn.

Nhũ mẫu của Thế Tử mừng đến nỗi ngày nào cũng sang bên ta, miệng bảo: “Phu nhân đúng là lợi hại.”

Tiểu Thế Tử không còn cau có lạnh lùng, Lão phu nhân cũng chẳng bắt bẻ.

Việc nhà lại có Mama Trương đỡ đần, ta được rảnh rỗi hẳn.

Đừng nói, những ngày tháng ấy thoải mái biết bao.

Rảnh rỗi không có việc làm, ta bèn làm một bộ bài cửu, dạy mấy nha hoàn cách chơi.

Một hôm bị Lão phu nhân bắt gặp ngay tại trận: “Nếu ngươi quá nhàn rỗi thì quan tâm hơn đến chuyện học hành của Tử Thành đi.

Phu tử nói, nó đã 2 ngày không đến lớp, bài vở cũng làm qua loa.”

Ta đáp: “Ấy dà, hài tử ấy mà, ham chơi là thiên tính, nó còn nhỏ, khoẻ mạnh lớn lên là được.”

Lão phu nhân nghe xong thì cơn giận xông thẳng lên đầu: “Nhỏ ư?

Nó qua năm là 6 tuổi rồi, phụ thân nó khi tầm tuổi này, ngay cả Hoàng thượng cũng phải khen ‘thông tuệ hơn người’.”

Ta: “Ấy là khác nhau, phụ thân nó giành giang sơn, còn nó lo giữ giang sơn, chẳng cần quá thông tuệ làm gì.”

“Hừ! Ta thấy ngươi vốn chẳng xem Tử Thành như con ruột, lời dặn dò của Càn Nhi khi đi, ngươi đã quên hết rồi sao?”

Đầu ta nhức cả lên.

Nhớ tới mấy rương da quý, trân châu bảo ngọc hắn sai người đưa về, cùng bức thư dài lê thê bảo ta chớ bận tâm đến hắn, ta chợt nghĩ lại, có lẽ ta làm kế mẫu chưa ra gì thật.

“Hay là để ta nghĩ cách quản nó chút đỉnh?”

Lão phu nhân tươi nét mặt: “Nếu ngươi dạy dỗ Tử Thành nên người, ta cũng chẳng hẹp hòi mà không dung nạp ngươi.”

Ta: …

Trời ơi, rốt cuộc ai cầu ai đây!

Tiếc là chỉ “quản” được hai hôm, Lão phu nhân lại nổi trận lôi đình.

Lần này, bà mời gia pháp, bắt ta cùng cháu trai quỳ từ đường…

6

Tiểu Thế Tử chán ghét chuyện đèn sách.

Phu tử thì cứ rập khuôn cũ, lúc nào cũng đọc thuộc lòng, yêu cầu học trò chép lại, thuộc lại, quan niệm “đọc trăm lần ắt hiểu nghĩa,” chẳng cần đào sâu.

Nhưng kể từ khi thân mẫu mất, Triệu Tử Thành đã trở nên vô cùng nhạy cảm, ngỗ ngược.

Phụ thân lại quanh năm chinh chiến, vắng nhà liên miên.

Dù được tổ mẫu và đám hạ nhân chăm nom nhưng nói cho cùng vẫn có khoảng cách.

Bạn bè đồng học ở tư thục thì thường ức hiếp cậu.

Lâu dần, Triệu Tử Thành không muốn đến lớp, âu cũng là lẽ tự nhiên.

Muốn nó thay đổi, trước tiên phải khiến nó nảy sinh hứng thú học hành, sau đó mới khuyên bảo chầm chậm.

Vì thế, hai ngày sau, nó lại trốn học.

Ta liền bảo nhũ mẫu mời Tiểu Thế Tử sang.

Thế Tử có vẻ bực bội: “Hừ, dẫu ngươi là kế mẫu ta thì cũng nên bớt xía vào chuyện riêng của ta.”

Ta cười, bảo Hương Tú, Phong Linh nhìn xem Tiểu Thế Tử nhà họ kiêu ngạo nhường nào, cả đám cùng bụm miệng cười.

“Ai nói ta muốn quản ngươi chứ?” 

Ta vừa sắp xếp bài cửu vừa hỏi.

Hai mắt tròn xoe của Tiểu Thế Tử ngập đầy nghi hoặc: “Chẳng phải phu tử lại đến tố cáo ta trốn học ư?”

“Bài của phu tử chán chết.” 

Ta ngoắc hắn: “Đang thiếu 1 người mới đủ bàn 4, chơi không?”

Mắt Triệu Tử Thành sáng rực lên, thoáng nét ngây ngô đáng yêu.

“Chơi!”

Tiếc là mới chơi được một lát, khi Tiểu Thế Tử đang cao hứng thì có người tới gọi Phong Linh đi.

Sau đó lại gọi luôn Hương Tú đi.

“Còn 2 người thì chơi thế nào?” Triệu Tử Thành ủ rũ gục lên bàn.

Ta dời một phần bài về phía trước làm 2 chồng, rồi lại dời tiếp 2 chồng nữa gộp chung, để chúng thành một khối hình chữ nhật 2 tầng cao, 2 tầng rộng, 5 tầng dài (225).

Kế đó ta hỏi Triệu Tử Thành: “Hay là thi thử xem ai đếm nhanh hơn?”

Tiểu Thế Tử đã qua tuổi vỡ lòng đếm số, nên trông không mấy hứng thú.

“Đếm số thì ai chẳng biết.”

Ta tự tin: “Lần nào ta cũng có thể nói nhanh hơn ngươi về tổng số khối, ngươi tin không?”

Tiểu Thế Tử nhướng mày: “Không thể nào.”

Thế là ta để nha hoàn giấu ta với nó đi, xếp xong lại mở ra, ta và Triệu Tử Thành cùng nhau hô kết quả.

“12.”

“20.”

“36.”

Thậm chí, Tiểu Thế Tử còn báo nhanh hơn ta, thấy vẻ đắc ý trên mặt hắn, ta khẽ chớp mắt ra hiệu với nha hoàn.

Ta: “56.”

Tiểu Thế Tử: “5…”

Ta: “64.”

Tiểu Thế Tử: “62, không đúng, 6…”

Ta: “81.”

Triệu Tử Thành cuối cùng hiểu ra: “Hừ, ngươi lấy lớn hiếp nhỏ.”

Ta nhấp một ngụm trà, mồi chài: “Chẳng phải vấn đề lớn nhỏ, chỉ cần ngươi nắm được cách thì ngươi cũng có thể nhanh như ta.”

“Cách gì?” Ánh mắt Triệu Tử Thành sáng rực.

Dĩ nhiên là bảng cửu chương.

Vừa dễ thuộc lại thực dụng, vô cùng hợp với lứa tuổi nhập môn của hắn.

Ta còn gọi mấy tiểu nha đầu cùng thi, ai thua phải kể một câu chuyện cho người thắng.

Chỉ chốc lát, hứng thú của Triệu Tử Thành bùng nổ.

Chẳng mấy hôm, nó không những đọc ngược xuôi làu làu bảng cửu chương, mà vì thấy truyện trong đầu không đủ, lại lén lút lật sách đọc thêm.

Thấy hắn hứng khởi, ta dắt hắn làm thêm đủ kiểu thực nghiệm vật lý nhỏ, nào là lỗ nhỏ tạo ảnh, ống nhòm giản đơn, ống dẫn âm.

Mỗi ngày hắn đều bận tíu tít.

“Hôm nay chúng ta lại làm thí nghiệm gì?”

Ta bẹo nhẹ hai má hây hây của Triệu Tử Thành: “Ta làm cho ngươi bao nhiêu thí nghiệm rồi, ngươi có thể dạy ta một lần được chăng?”

Chớ chẳng nghe câu, học tốt nhất chính là tự giảng cho người khác nghe đấy ư!

“Ta làm phu tử cho ngươi, ngươi muốn học gì?”

“Haiz,” ta giả bộ buồn bã, “ngươi cũng biết ta xuất thân nơi thôn dã, phụ thân ngươi chê ta học thức nông cạn, vừa cưới xong ngày thứ 2 đã bỏ đi Bắc Cương, còn tổ mẫu ngươi thì khỏi nói, suốt ngày đem chuyện hưu thê ra dọa.

Xem chừng, ngày tốt đẹp của ta chẳng còn được bao lâu.”

Ta giả lả rơi vài giọt nước mắt, Triệu Tử Thành lộ vẻ rối rắm: “Ngươi cũng đừng buồn quá, ta thấy ngươi còn hơn khối quý nữ suốt ngày lải nhải thơ phú.

Dẫu đôi khi hơi thô lỗ nhưng lâu dần, họ sẽ nhận ra mặt tốt của ngươi như ta thôi.”

Cái dáng nhỏ bé kia, không biết trước đó ai hô đánh hô giết ta nhỉ.

Ta cầm khăn lau lệ, hỏi Triệu Tử Thành: “Thật ư?”

Triệu Tử Thành gật đầu cái rụp: “Nếu ngươi không tin, ta sẽ viết thư cho phụ thân, nói ngươi chăm lo cho ta rất tận tâm, việc nhà cũng quản giỏi.”

Ta không nén nổi, làm vẻ đắc ý.

7

Xem kìa, binh lính do ta một tay huấn luyện chính là khác biệt.

“Vậy ta xin tạ ơn Tiểu Thế Tử trước.

Nhưng ta vẫn muốn học thơ văn, chờ phụ thân ngươi trở về, nếu ta ngâm được dăm ba câu, chẳng phải sẽ khiến hắn phải nhìn ta bằng con mắt khác sao?

Khi tổ mẫu ngươi phẩm trà ngắm tranh, ta cũng góp vui đôi câu, bà ấy ắt chẳng động một tí là đòi phụ thân ngươi bỏ vợ.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương