Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14
Ta nghĩ mãi không mình nên làm .
Rồi ta nói thẳng với thư sinh: “Bây giờ ngươi nói thì nghe hay lắm, lỡ sau này ngươi thi đỗ, trở mặt không nhận người quen, ta phải làm sao? Còn nữa, ngươi bây giờ là đang cố gắng theo đuổi tiền đồ của ngươi, còn ta thì phải làm sao? Lẽ nào ta rời khỏi lâu rồi, thì cả đời này có thể trông chờ vào lương tâm của ngươi để sống sao?”
Nghe lời ta nói, thư sinh nhìn ta, trầm mặc hồi lâu.
Hắn nói chuyện này hắn phải suy nghĩ đã.
Bọn ta không có tiền mua dầu thắp đèn, buổi tối cơ bản là trời tối hẳn, liền dùng mấy tảng đá lớn chặn cửa , lại đặt thêm ít gai nhọn ở cửa hàng để phòng thủ, rồi đi ngủ.
Mọi ta ngủ rất say, vì quá mệt, nhưng hôm nay nhắm mắt thế nào cũng không tài nào ngủ được.
Ta nghĩ đến cuộc đời khổ cực của mình, vốn tưởng rằng ở lâu có thể sống hơn, ít ta có thể dựa vào chính sức lực của mình để kiếm tiền, nhưng bây giờ lâu đóng cửa, không biết nào mới mở lại, tú bà cũng đi rồi, những tỷ tỷ, thẩm thẩm từng chăm sóc ta cũng mỗi người một ngả.
Nghĩ đến là ta đã thấy rất đau lòng.
Hay là ta tìm một lâu tự bán mình vào?
Ít , còn đỡ hơn là suốt theo hắn lang thang giữa núi rừng kẻ không nhà.
“Xảo Xảo.” Giọng nói trống rỗng của thư sinh vang lên từ trong bóng tối, hắn nói, “Hay là thế này, mai ta đến quan phủ làm hôn thư trước, để chứng minh ta tuyệt đối có quyết tâm cưới nàng. Sau này ta có thật sự phất lên, nàng cũng có hôn thư làm chứng, ta phụ bạc nàng, nàng có thể đi đ.á.n.h trống kêu oan. Nàng ta ba thời gian, ba sau ta vẫn thi không đỗ, ta cùng nàng tìm con đường , được không?”
15
Ta nói một cách yếu ớt, giọng chán nản: “Còn có con đường nào chứ? Làm ăn thì không có vốn liếng, không có mối quan hệ; đọc sách thì ngươi thi không đỗ; làm ruộng thì ta không có ruộng đất.”
Ta thầm nghĩ, trên người ta còn vỏn vẹn hai lượng bạc và mười ba đồng tiền, nhưng số tiền này không thể dùng được.
“Không có nhà, có thể chặt gỗ, chặt tre tự dựng một căn nhà gỗ nhỏ, rồi từ từ mở rộng. Không có tiền, có thể đi bắt gà rừng, thỏ rừng về nuôi trước, đợi đẻ con rồi đem bán, thế nào cũng bán được chút tiền. Không có đất, có thể lên núi khai hoang, ta không tin trời đất rộng lớn thế này, lại không khai hoang được một mảnh đất.”
Nói rồi, thư sinh lại thở dài một tiếng, nói: “ là những việc này rất tốn thời gian, hơn nữa công sức bỏ và thu hoạch hoàn toàn không bằng việc ta đọc sách. nên bây giờ ta không làm. Đợi việc đọc sách của ta không còn lối thoát, ta kiếm tiền nuôi nàng. Cách , vẫn là ta đến kinh thành, ở phồn hoa, ta cần dựng một sạp, bán tranh chữ, viết thư thuê, một kiểu cũng kiếm được tiền mua mấy màn thầu.”
Ta hắn: “ ngươi là ta, ngươi làm ? t.ử lại không thể thi khoa cử.”
Hắn hồi lâu không nói .
Ta lại, hắn liền nói: “ ta là nàng, ta chăm chút sửa soạn mình xinh đẹp một chút, triều đình sắp tuyển chọn cung vào cung hầu hạ…”
“Ý ngươi là tuyển tú ?”
chẳng phải là có thể làm nương nương sao?
16.
Công việc làm cung , giống nàng đến lâu để hầu hạ người . xưa hầu hạ quý nhân thì nhiều quy củ lắm, sơ suất chút là lo mất đầu, nhưng chuyện này cũng làm được.
Nghe thấy tôi nói với hắn tôi chắc chắn là làm được thôi.
Thư sinh cười cười rồi nói, “ là một con đường ta thấy rất . là hiện tại nàng đã qua tuổi mười bốn, nay đã là cuối cùng tuyển rồi, nàng muốn đi thì phải nhanh chóng.”
Thư sinh kể với ta rằng, vào cung làm cung , bình thường phải đến hai mươi lăm tuổi mới được xuất cung và gả người ta. Còn phân đến phủ các vương gia hay người quyền quý nào để hầu hạ, thì lại tùy xem tâm trạng của chủ nhân.
Ta thư sinh liệu có con đường nào hơn không.
Thư sinh nói theo hắn biết thì không có.
Vào cung làm cung ư? sao cũng coi cơ hội mở mang tầm mắt. Nhưng đã làm cung thì đến hai mươi lăm tuổi mới gả được, lúc thực đã không còn là thiếu trẻ trung nữa.
Ta thư sinh: “ ta có cơ hội làm nương nương không?”
Thư sinh đáp: “Hy vọng vô cùng mong manh. Nàng trông cũng dễ thương đấy, nhưng phải nói là vừa vào đã khiến người ta kiến chung tình thì mới may . Không thì chẳng có cửa đâu. Trong cung, không có nhan sắc tuyệt mỹ, không có gia thế bối cảnh, không có đầu óc thông minh xuất , có bò được lên thì cũng nhanh chóng kéo xuống.”
sao thì cũng giống lâu thôi, giữa các tỷ muội không được yên bình, cũng tranh giành khách nhân, ch//ửi m//ắng đ.á.n.h nhau um sùm, còn phải nhìn sắc mặt tú bà.
Chưa kể đến có lúc nàng kẹt ở giữa bọn họ, khó xử trăm bề; thậm chí đôi còn chẳng biết mình đắc tội chỗ nào, lại cũng nghe chẳng hiểu được lời bóng gió của người ta.
17.
Cuối cùng thư sinh nói, hắn vẫn hy vọng ta đừng vào cung.
Thư sinh nói hai người bọn họ không còn thân thích, hắn nguyện làm người thân của ta, để hai người nương tựa chăm sóc lẫn nhau.
Nhưng ta lại luôn cảm thấy mình thiệt thòi. Tuy nhiên, thư sinh trông vẫn có vẻ không giống những người đàn ông , trông cũng không tệ. Ít hắn nói đạo lý rất mạch lạc, mà tướng mạo cũng xem hiền hòa.
hôm sau, hai người họ cùng nhau đến nha môn làm giấy thông hành và hôn thư. Nha dịch rất ngạc nhiên, vì dân thường rất ít làm hôn thư, nấy bày tiệc rượu mời khách là xong.
Ta quyết tâm phải vực dậy tinh thần. Ta bỏ mươi đồng tiền mua một rìu, một con d.a.o phạt, một cuốc.
Thư sinh ta định làm . Ta nói làm theo những ngươi bảo, để thay đổi cuộc sống của mình.
Đầu tiên ta chặt tre, đan hai giỏ mây, rồi đi khắp núi để bắt thỏ rừng và gà rừng. Ta tìm kiếm suốt hai , đã gần tuyệt vọng rồi, cuối cùng thì phát hiện một thỏ, bên trong một con thỏ mẹ cùng con thỏ con. Ta vui mừng khôn xiết, bắt hết thỏ mang về, lót lớp cỏ khô mềm mại , còn thỏ mẹ ăn loại cỏ béo .
Ta nuôi thỏ trong núi, thư sinh nói thỏ đi vệ sinh rất hôi, ta lại bảo: “Ngửi mà cũng thơm ấy chứ.”
Sau ổn định chuyện nhóm thỏ, ta bắt đầu đi loanh quanh dưới chân núi tìm đất hoang. Nhưng chỗ người ta khai phá hết rồi. có một mảnh đất gần bờ sông ở xa là còn sót lại, rất thích hợp để khai hoang.
Vừa hay nơi cũng có một núi. Ta bảo thư sinh cùng chuyển nhà, từ một núi này dọn sang núi .