Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

Chảy nhiều m//áu như vậy, lênh láng khắp sân, không ch//ếc mới lạ.

Ta thấy ánh của các thúc bá thím thím ta đều lộ vẻ hãi tránh né.

họ nói nhỏ thì thầm: “Không biết là ta thật sự điên, hay chỉ bị kích động thôi?”

“Ôi, chắc là bị dồn đến đường cùng đấy, bảo huynh trưởng và tẩu t.ử nó đến cướp đồ của nó làm gì?”

“Chắc cũng phải thôi, từ bị tướng công ruồng bỏ, đầu óc chắc chẳng còn bình thường nữa hóa điên rồi. Haiz, thương.”

“Từ đại lang và nương t.ử hắn ch//ếc thì cũng thôi, nhiêu năm nay, còn không bằng Xảo Xảo đối tốt với chúng ta, Xảo Xảo ít nhất còn chịu trẻ con trong thôn kẹo ăn, thỉnh thoảng còn biếu chúng ta .”

“Xảo Xảo đúng là thương quá.”

36

Ta bị tống giam đại lao.

người đều dùng ánh kinh ngạc ta.

Dù sao huyện này từ trước đến nay, từng có người phụ nữ nào dám gi//ếc người công khai như thế.

Hơn nữa một lần gi//ếc luôn hai mạng.

Nghe nói từ đó sau người đều hãi, chẳng còn dám đi đến nhà người khác khuân đồ, lại bị người ta dùng d.a.o c.h.é.m ch//ếc.

Trong ngục, ta ngồi thật lâu.

Sau khi bình tĩnh lại, trong lòng ta vẫn có hối hận.

Ta đi rồi, thỏ của ta không có cỏ ăn.

Bây đang là mùa đ.á.n.h đẹp, ta cũng không sông đi đ.á.n.h được.

Ta có rất nhiều khách quen, đều đang chờ mua của ta.

Huynh trưởng và tẩu tử, những lòng dạ đen tối ấy là đồ bỏ đi, ta lại vì một phút bốc đồng, mà lại tự đẩy mình vũng bùn không thoát được.

Bị nhốt ba ngày sau, cai ngục dẫn một người đến thăm ta.

ấy, ta bị nhốt đến mức có mơ màng đầu óc trống rỗng, bỗng nhiên bị đó ôm chầm lòng. Vòng tay ấm áp, rộng lớn, quen thuộc đến nao lòng khiến ta không cầm được nước .

Nước ta trào , không sao ngăn được.

Ta vốn cũng không muốn gi//ếc người.

họ đã ép ta đến đường cùng.

Ta cũng không muốn trở thành một điên, nếu không trở thành điên, dường như chỉ có thể mặc người ta bắt nạt.

Giọng người kia khàn khàn, run rẩy:

“Ngoan, đừng khóc nữa, có ta đây, ta vẫn luôn đây, từ nay, ta sẽ không rời xa nàng nữa.”

Là thư sinh.

Thư sinh đã trở rồi.

Ta càng òa khóc lớn hơn nữa, khóc như thể trút hết đau khổ, nhục nhã, phẫn uất trên đời này.

37

Từ đó sau,

Ta không được quay lại, lại căn nhà gỗ nhỏ của mình, cũng không được lại ao nhỏ, thỏ của ta, ta cũng không được gặp nữa.

Còn cả con sông nhỏ trong xanh như ngọc bích kia, dòng sông từng nuôi sống ta, giúp ta tiết kiệm được rất nhiều . Nó rất đẹp, giống như một dải lụa, quanh cả thôn trang.

Ta không được thấy nữa.

Thư sinh nói Từ Xảo Xảo đã bị c.h.é.m đầu, t.h.i t.h.ể cũng đã bị thiêu rụi.

Từ nay, trên đời này không còn tên là Từ Xảo Xảo nữa.

Hắn trở đào số mà ta chôn dưới đất lên, rồi cùng ta rời khỏi ngôi làng đó.

Ta ôm lấy bọc , khẽ hỏi hắn có ta không.

Bởi vì, trong thiên hạ, ta là điên, ta là gi//ếc người.

Thư sinh ôm ta lòng, hắn nhẹ giọng nói ta là một cô nương tốt, rất tháo vát, rất lương thiện, tuy có miệng lưỡi không tha người, từng hắn phải đói bữa nào. Hắn là nhờ ăn bám ta mới có được ngày hôm nay, hắn chê chứ không chê ta.

Hắn còn nói huynh trưởng và tẩu t.ử độc ác kia ch//ếc, ngay từ chúng bán ta đi lấy , lẽ khi ấy chúng đã ch//ếc rồi.

Còn nói ta là vì dân trừ hại.

Ta nghe xong, trong lòng vừa ấm vừa hoảng.

Không ngờ, chính hắn lại không ta.

Hôm ấy. một buổi sáng tinh mơ, thư sinh mua một cỗ xe ngựa, tốn hai mươi lượng , sau đó đưa ta rời khỏi quê hương.

Hắn nói sẽ phải đến kinh thành.

Ta đi cùng hắn, hắn nói hắn không yên tâm ta nhà một mình, sau này đi đâu cũng sẽ mang ta theo.

38

Đường đi xa xôi,

ta đi đi dừng dừng trên đường, mất hai tháng trời cuối cùng mới đến kinh thành.

ta thuê một căn nhà nhỏ, thư sinh yên tâm đọc sách ôn thi, còn ta thì chẳng biết phải làm gì.

Ta hiện có năm trăm lượng .

Một nửa là ta bán trước kia, một nửa là thư sinh đưa ta.

một hôm ta hỏi thư sinh: “Ta làm gì đó kiếm đây?”

Hắn nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ một , nói: “Tốt nhất bây nàng tạm thời đừng lộ diện. Tuy người kinh thành không biết chuyện quê, cẩn thận một vẫn hơn. Nàng bây đã rảnh rỗi, sao không nghỉ ngơi lại sức, đọc ít sách, chăm lại bản thân, thay đổi bản thân?”

Thế là, ta bắt đầu ngày ngày giặt giũ, nấu nướng, lo việc nhà, sau đó lại lấy sách vở hắn mua học.

Thư sinh đi mua ta ít sách truyện đọc.

Ban đầu ta cảm thấy có lo lắng, người đã quen tay làm lụng bận rộn, không thể nhàn rỗi được.

Nhàn rỗi là trong lòng thấy không yên, lại lo lắng thấp thỏm tương lai.

Có điều, ta nhanh chóng tìm được việc mới làm, đó là tự mình làm mì sợi .

Ta nghĩ, sau này nếu có một ngày nào đó chuyện không như ý, đến bước đường cùng, có thể đến quán ăn làm đầu bếp, hoặc tự mình mở một sạp hàng bán mì cũng được.

Ta nhanh chóng chìm đắm trong giấc mơ làm giàu của mình tính toán làm thế nào, chọn bột sao, nấu bằng nước gì.

Ta thậm chí còn muốn lập tức đi mở một quán mì nhỏ, xem có kiếm được không.

Có điều, ta còn kịp thực hiện kế hoạch của mình, thì đã có người đến tìm ta gây chuyện.

39

Ta gặp một tiểu thư nhà giàu.

Đó là lần đầu tiên trong đời, ta thấy một người đẹp đến thế.

Làn da nàng ấy trắng mịn như được ngâm trong sữa bò, trắng nõn nà như cái bát sứ men trắng đẹp nhất mà ta từng ao ước được chạm .

Y phục của nàng ấy mặc, là loại hoa văn, chất vải, là thứ mà cả đời ta từng thấy qua.

Nàng ấy chỉ đứng đó, khi ánh liếc ta một cái, ta đã cảm thấy mình nhỏ bé, tầm thường, đến mức ta tự thấy xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Trên người nàng ấy còn toát mùi thơm nhẹ, không giống như ta, trên người ta có lẽ người vẫn còn mùi tanh của ?

Vị tiểu thư nhà giàu mở miệng giọng lạnh nhạt, ngữ điệu cao ngạo: “Ta ngươi năm ngàn lượng , rời khỏi Quý Yến Chi.”

Ta ngẩn người ngơ ngác hỏi lại: “Quý Yến Chi là vậy?”

Nàng ta tức giận đến run người nói: “Ngươi ngay cả tên hắn cũng không biết, mà đã cùng hắn? Ngươi còn cần mặt mũi không hả?”

Ồ, hóa nàng ta nói là thư sinh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương