Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
03
“Phu quân, chàng chạm đau ta rồi.”
Ta không ngờ Phó Tự lại mạnh mẽ đến vậy, hoàn toàn không như lời tỷ tỷ nói, mặt ta nhất thời nóng bừng lên.
Phó Tự chậm rãi buông ta ra.
Hắn nhướng mi, cười như không cười: “Nàng nói cái này hả?”
Dứt lời, hắn rút thanh lợi kiếm từ thắt lưng, ánh thép chói lóa lướt qua mặt ta, mũi kiếm sắc bén chỉ thẳng vào cổ ta.
Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta kinh hãi!
Phó Tự thu lại ý cười, đôi mắt sắc bén như mặt hồ đóng băng:
“Thẩm Nhược Sơ, nàng cũng thích trò cố ý khơi gợi hứng thú của ta sao?”
“Thu hồi những tâm tư đó lại đi, nàng chỉ cần chăm sóc tốt cho A Thừa là đủ.”
Nói xong, Phó Tự không thèm nhìn ta lấy một cái mà vung tay áo, sải bước rời đi.
Chỉ để lại ta trong gió hỗn loạn.
Ta lẩm bẩm: “Thì ra thật sự là sợ ta biết hắn không được sao?”
Đến tận khuya, Phó Tự vẫn chưa bước vào hôn phòng.
Hắn rõ ràng muốn để lại ta một mình trông phòng trống trong đêm tân hôn.
Vừa hay, ta cũng chẳng có hứng thú với thứ “nhỏ nhắn” kia!
Ta ngáp ngắn ngáp dài.
Buồn ngủ quá, đến giờ nên đi nghỉ rồi.
Ta bảo Xuân Đào giúp mình chải đầu.
Nào ngờ, Xuân Đào lại gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng:
“Tiểu thư, sao người vẫn còn nhàn nhã như vậy? Đêm tân hôn không viên phòng sẽ bị người ta chê cười đó.”
“Đặc biệt là ngày mai còn phải cùng đại tiểu thư về nhà ngoại nữa!”
Ta muốn trấn an nàng một chút, bèn bông đùa:
“Vậy giúp ta tìm một sợi dây đi, ta trói phu quân lại trên giường, ép hắn hoàn thành việc động phòng?”
Ta không để ý ngoài cửa đang có hai bóng đen đứng đó.
Cửa bị đẩy ra, sắc mặt Phó Thừa tối sầm:
“Quả nhiên là như thế!”
Mà bên cạnh nó là thị vệ đi theo vẻ mặt sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
Hắn đưa tay lên bịt chặt tai như thể vừa nghe phải thứ không nên nghe.
Ta: “…”
Xong rồi, hình tượng sụp đổ mất rồi.
Phó Thừa đặc biệt chạy đến bồi thêm một nhát.
Hắn lè lưỡi với ta:
“Nữ nhân xấu xa, ngươi không biết sao? Trước đây, những kẻ muốn trèo lên giường phụ thân ta đều bị hắn ném đi cho cá ăn rồi!”
04
Hôm sau, Vương ma ma đến gọi chúng ta đi thỉnh an tổ mẫu. Nghe nói bà là người thân tín nhất bên cạnh lão phu nhân.
Chỉ thấy bà liếc mắt nhìn quanh phòng, chân mày nhíu chặt.
Vương ma ma sai người đi gọi Phó Tự đến, cúi mình hành lễ:
“Thỉnh tướng quân cùng tân phu nhân cùng nhau đến bái kiến lão phu nhân, chớ để mất đi lễ nghi của Phó phủ.”
Hôm nay, Phó Tự vận thường phục đen đỏ xen kẽ, mái tóc đen nhánh buộc cao làm tôn lên khí thế rạng rỡ.
Lưng thẳng, vai rộng, cả người toát lên vẻ cứng cỏi dứt khoát.
Hắn sải bước về phía trước, ta cũng nhanh chóng theo sau.
Chẳng bao lâu sau, bước chân của Phó Tự dần chậm lại, thế mà lại đi cùng nhịp với ta.
Ta không nhịn được mà liếc nhìn hắn, hắn lại lên tiếng thúc giục:
“Đi chậm thế làm gì, lại còn có thời gian nhìn ta?”
Ta tức đến nghiến răng, dứt khoát bước nhanh mười bước, bỏ Thừa Tự ở phía xa.
Trong phòng, sau khi Vương ma ma thì thầm mấy câu bên tai tổ mẫu, sắc mặt bà lập tức trầm xuống.
Bà nhìn về phía Phó Thừa đang chơi đùa bên chân mình mà thở dài một hơi, rồi quay sang nói với Phó Tự:
“Tự nhi, A Thừa cũng đã lớn, con và Nhược Sơ nên sinh thêm một hài tử đi.”
Ta: ?
Chẳng phải tỷ tỷ đã nói Phó phủ chỉ cần một đích trưởng tử là Phó Thừa nên mới luôn ép nàng uống canh tránh thai, không để nàng có cơ hội mang thai sao?
Sao nghe giọng điệu của lão phu nhân lại như thể rất mong Phó Tự có thêm vài đứa nữa.
Tỷ tỷ à, còn bao nhiêu lời dối trá mà ngươi chưa nói với ta đây?
Phó Thừa vừa nghe thấy liền ngừng chơi đùa, đôi mắt đen láy như lưu ly lập tức ngân ngấn lệ:
“Phụ thân không cần A Thừa nữa sao?”
Sắc mặt Phó Tự căng chặt, trầm giọng nói:
“Tổ mẫu đừng nói nữa, ta không đồng ý.”
Khuôn mặt nghiêm nghị ấy thoáng hiện lên chút nhu hòa cứng nhắc, hắn xoa đầu Phó Thừa:
“Phụ thân vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi A Thừa.”
Lão phu nhân sốt ruột: “Nhưng con cũng nên có thêm một đứa…”
“Tổ mẫu!” Giọng Phó Tự trầm xuống mấy phần.
Hắn mím môi bế Phó Thừa lên, sau đó xoay người rời đi.
Phó Thừa bám trên lưng hắn, vậy mà còn quay đầu lại làm mặt quỷ với ta!
Ta: …
Đột nhiên, tổ mẫu hô lên một tiếng rồi ngã xuống.
Ta và Phó Tự vội đỡ bà dậy, nhưng bà lại kéo tay Phó Tự đang định gọi đại phu.
“Ta sắp dầu cạn đèn tắt rồi, Tự nhi, con hãy đồng ý với ta một chuyện đi?”
“Không được phân phòng với Nhược Sơ.”
05
Tổ mẫu nói: “Đứa nhỏ A Thừa này chỉ là có hơi nghịch ngợm thôi, nếu Nhược Sơ đồng ý thì hãy giúp tổ mẫu quản nó thật tốt.”
Ta gật đầu đáp ứng.
Không vì điều gì khác, ta vốn dĩ luôn có lòng thương xót với trẻ nhỏ.
Nhưng Phó Thừa mê võ mà chểnh mảng văn chương, ta định rèn luyện tâm tính của nó một chút.
Ta bảo nó chép thơ, nó lại vẽ cho ta một con rùa to tướng.
Ta giận đến mức xách tiểu kê con lên, dùng tay không đánh mạnh vào mông nó mấy cái.
“Còn nghịch nữa thì chép phạt một trăm lần!”
Phó Tự trở về, vừa hay bắt gặp cảnh ta đang “ngược đãi” kế tử.
Mày hắn lập tức dựng thẳng, sải bước đến giật lấy đứa nhỏ từ tay ta.
“Thẩm Nhược Sơ! Sao nàng dám đánh nó?!”
Mắt Phó Thừa ngấn nước, giơ bức tranh con rùa ra:
“Mẫu thân vất vả, A Thừa đặc biệt vẽ rùa tặng mẫu thân, vậy mà mẫu thân hình như không thích.”
“Ngươi đừng có bịa chuyện!”
Đứa nhỏ này bướng bỉnh đến mức khiến ta đau cả đầu.
Ta cũng chẳng buồn giữ lễ nữa, nghiêm giọng:
“Phu quân, chàng thực sự hiểu A Thừa sao? Dạy con mà dung túng chẳng khác gì hại con. Nếu chàng tin ta thì hãy để ta dạy nó. Nếu chàng tin nó thì ta cũng chẳng có gì để nói!”
Đây là lần đầu tiên ta nghiêm nghị trừng mắt nhìn Phó Tự, thái độ quả quyết dứt khoát.
Phó Tự không khỏi trầm mặc nhìn ta.
Đôi mắt phượng dài hẹp hơi nheo lại như thể muốn nhìn thấu tâm can ta.
Hồi lâu sau, hắn ném Phó Thừa trở lại cho ta, khóe môi khẽ cong lên, nhẹ giọng nói:
“Xem ra vẫn không thay đổi.”
Phó Tự rời đi rồi nhưng trái tim ta vẫn chưa ổn định lại.
Trời mới biết để dám cãi lời hắn, ta đã phải dùng bao nhiêu dũng khí.
Thấy Phó Thừa nhân cơ hội muốn chuồn đi, ta lập tức túm lấy cổ áo nó:
“Ngươi xem như rơi vào tay ta rồi!”
“Trước tiên chép một trăm lần đi, không nhiều lắm.”
Phó Thừa: …
Ta cứ ngỡ mình đã nắm chắc được đứa nhỏ này, nào ngờ lại kích thích tâm lý phản nghịch của nó hơn nữa.
Ta không hề đoán trước được, sau đó sẽ còn bao nhiêu trò quấy phá đang chờ đợi ta…
06
Sau khi hành hạ Phó Thừa luyện chữ xong, ta xoa xoa cái eo đau nhức, đẩy cửa bước ra.
Một chậu nước lớn đổ ập xuống, toàn thân ta bị dội cho lạnh thấu tim gan.
Đặc biệt là đôi mắt!
“A! Có ai không!”
Nước bạc hà cay đến nỗi ta không tài nào mở mắt được, có một bàn tay đỡ lấy ta, ta tưởng là Xuân Đào nên bảo:
“Mau đỡ ta đi tắm.”
Trong phòng trong đã có sẵn thùng nước ấm do hạ nhân chuẩn bị, ta vội vàng nhảy vào, ngâm mình trong nước để rửa sạch.
Chẳng bao lâu sau, ta cảm giác mặt nước bỗng lay động dữ dội.
Ta thò đầu ra muốn xem xét tình hình.
Nào ngờ, sau lưng ta liền bị một lồng ngực rắn chắc ép chặt vào vách thùng.
“Là chàng?”
“Là nàng?”
Ta nghiêng đầu nhìn lại đối diện với Phó Tự đang bán khỏa thân, cả hai đồng thanh nói.
Hắn quanh năm tập võ, cơ thể rắn chắc không có lấy một chút thịt thừa.
Làn da màu lúa mạch vẽ nên từng vết sẹo dài ngắn sâu cạn khác nhau – đây chính là dấu ấn vinh quang của hắn.
So với thư sinh trắng trẻo tuấn tú thì Phó Tự càng toát lên khí khái nam nhi bức người.
Ta lại lần nữa cảm thán: Thật đáng tiếc.
“Thẩm Nhược Sơ, vì sao nàng lại ở đây?”
Hắn nói, hơi thở ướt át phả lên vành tai khiến tai ta nóng bừng.