Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Về đến ký túc xá, thấy bạn trai số 2 gửi tin nhắn:
“Bảo bối đang làm gì vậy?”
Tôi nói dối: “Ngủ trưa.”
Không lẽ bảo tôi vừa đi cổ vũ trai khác?
Số 2: “Anh cứ tưởng em lén đi đưa nước cho trai ở sân bóng rổ rồi cơ.”
Tôi giật bắn .
Nhưng nghĩ lại thì — hắn tôi là , chắc chỉ tiện miệng nói vậy thôi.
Tôi: “Sao có thể chứ?”
Số 2: “Bảo bối, em Diệp Hi trường không?”
Tôi: “Có nghe qua, sao ?”
Số 2: “Vậy em thấy cậu ta nào?”
Tôi: “Không rõ lắm, chắc là đẹp trai – nhà giàu.”
Số 2: “Vậy em không muốn tìm hiểu cậu ta sao?”
Tôi hơi ngớ người: “Tôi tìm hiểu cậu ta làm gì?”
“Nếu anh không phải bạn trai em, em còn tưởng anh đang định mai mối tôi với Diệp Hi đấy.”
Số 2 vội thanh minh:
“Sao có thể chứ, bảo bối!
Ý anh là… anh với Diệp Hi cũng kiểu giống giống nhau đó.
Nếu gặp mặt, liệu em có thích anh không?”
Tôi trả lời cho qua:
“Có chứ, không thích thì yêu đương làm gì?”
Số 2: “Tuyệt quá! Vậy tụi gặp nhau đi!”
…
Tôi bắt đầu thấy mệt mỏi.
Sao cũng muốn gặp mặt vậy trời?
là phiền phức.
Tôi là không có năng khiếu làm trà xanh.
Không muốn lừa tiền.
Càng không muốn lừa tình.
Chỉ muốn chơi đùa cảm xúc thôi, lòng cứ cắn rứt nhẹ nhẹ.
Vì mấy người phải là kẻ đã phản bội tôi.
Tôi lấy gì làm lý do để trả thù họ?
Tôi phải .
Vài là !
7
Đã quyết là , thì phải bắt đầu tạo khoảng cách.
Vậy là suốt một tuần sau đó, tôi chủ động nhạt với bốn người.
Tôi thấy là người tốt.
cũng phải để đối phương chuẩn tâm lý, cho người ta thích nghi dần.
có Đoàn Thanh, cái rụp rồi còn dắt theo tiểu tam đến mặt tôi khiêu khích.
Điện thoại tôi reo liên tục, bạn trai số 1 — người lùng nhất — nay cũng không :
“Sao không trả lời tin nhắn?”
“Em đang ở ?”
“Không rep không?”
“Được rồi, chờ đấy.
Anh sẽ đến tìm em.”
Tự dưng tôi thấy hơi hoang mang.
Số 1 vốn không phải kiểu người dọa suông.
Bạn phòng vỗ vai tôi, nhắc:
“Suy nghĩ cái gì đấy ? Mau đi thôi, muộn là trách đấy.”
nay là sinh nhật bạn học, tụi tôi hẹn nhau ăn tiệc ở nhà hàng.
Tôi đành bỏ mớ suy nghĩ trong đầu, đi bạn ra ngoài.
Bạn tôi khá nổi tiếng, quen không ít người lớp khác.
Nên khi thấy Diệp Hi có mặt ở phòng tiệc, tôi cũng không bất ngờ lắm.
Chỉ là… trạng thái của Diệp Hi có vẻ hơi kỳ lạ.
Mặt tanh, ánh mắt muốn giết người.
Nói chung là tâm trạng cực tệ.
Bữa tiệc rất sôi nổi, mọi người toàn bạn trẻ, chủ đề bàn tình cảm là không tránh khỏi.
Rất nhanh, có người hỏi:
“ , thường thấy em thân với bạn nam nào , hiện vẫn còn độc thân không?”
“Ừ, hiện tại độc thân.”
Dù gì tôi cũng sắp , nói vậy phải nói dối.
Người kia mắt sáng rỡ:
“Vậy tốt quá! nay đông đủ , xem thử có hợp mắt không, để tôi giới thiệu cho nhé!”
Tôi còn đang định khéo từ chối, thì bất ngờ có giọng nam lùng chen vào:
“Bạn học Bạch, em chắc là không có bạn trai thật à?”
Diệp Hi ngẩng đầu, giọng nói lẫn ánh mắt đều sắc bén, hề nể nang.
Tôi lập tức nhớ lại câu dọa dẫm của bạn trai số 1.
Lòng tôi bắt đầu chột dạ.
Tôi gượng gạo giữ bình tĩnh: “Không có.”
“Không có một à?” Diệp Hi lại hỏi.
Người khác thì phá lên cười:
“Sao hỏi kiểu gì kỳ vậy?
Yêu đương phải chỉ có một người thôi sao?”
Diệp Hi cũng cười.
Nhưng trong mắt không có lấy một ý cười:
“Ồ, tôi cứ tưởng bạn học Bạch… yêu rộng rãi lắm.”
“ hạn … bốn người.”
!!!
Tôi sốc đến mức phun ngụm trà trong miệng, ho sặc sụa.
Cậu ta kiểu gì vậy?!
lẽ cậu ấy là số 1?!
Không .
Cho dù cậu ta là số 1, thì làm sao ba người còn lại được?
8
cũng nhận ra Diệp Hi vừa rồi rõ ràng là đang chĩa mũi dùi về phía tôi.
Có người cười cười chuyển chủ đề:
“Diệp ca, còn anh thì sao? Có người yêu chưa?”
Diệp Hi mắt đen láy, chằm chằm vào tôi.
Cậu rút từ túi ra điếu thuốc, châm lửa, khóe môi nhếch lên nhạt:
“Tôi á?
Chắc cũng độc thân thôi.”
“Dù gì thì cũng dùng tới bốn cái tài khoản luân phiên nói với người ta, vậy người ta nhận ra nổi cái nào là .”
Nam thần học đường giờ được các cô gái vây quanh, nay cũng có lúc phải câm nín con gái.
Mọi người được châm lửa vào máu hóng hớt, thi nhau vây lấy Diệp Hi hỏi han.
Còn tôi thì tên lửa tấn công thẳng mặt, suýt ngồi không vững.
Bên tai tôi ù ù.
Vừa rồi Diệp Hi nói gì cơ?
Bốn cái nick?
lúc nói ?
…
…
…
Tôi nuốt nước bọt, run run mở điện thoại, gửi tin nhắn cho bạn trai số 1:
“Anh đang ở vậy?”
Điện thoại đặt trên bàn của Diệp Hi ting một cái.
Tôi chết đứng:
“Anh là… Diệp Hi?”
ting cái .
“Anh có bốn cái nick thật à?”
ting
…
Hết rồi.
Tôi chống chân đứng dậy, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc:
“À… tôi đói rồi. Tôi về nhà ăn cơm nha, mọi người cứ ăn tiếp.”
Bạn lớp ngơ ngác:
“Hả? , cậu nói gì vậy? Bọn đang ăn ?”
Tôi lắc đầu điên, cắm đầu chạy khỏi phòng.
9
Tận đến khi ra ngoài, hít được không khí trong lành, tôi mới hồi phục được thần trí.
Số 1, số 2, số 3, số 4…
Thực ra… là một người.
Còn là người tôi không bao giờ ngờ tới.
Diệp. Hi.
là “nổ tung lồng ngực”.
Tôi bước ra ven đường định gọi taxi, thì sau gáy đó túm lại.
Tôi bất đắc dĩ quay người, gượng gạo nặn ra nụ cười cứng đờ:
“Diệp Hi, trùng hợp quá nhỉ…”
Diệp Hi nghiến răng, nheo mắt tôi:
“Em gọi cái là ‘trùng hợp’ á?”
Tôi sắp khóc tới nơi, thật lòng cúi đầu nhận lỗi:
“Xin lỗi… bạn học Diệp… là tôi sai, tôi sai thật rồi. Tôi đã lừa dối tình cảm của anh, nhưng anh cũng lừa tôi !
Anh dùng bốn cái nick lừa tôi, vậy là huề nhé? Chúng ta huề nhau rồi không?”
“Tôi lỗi rồi, tôi thề từ nay về sau sẽ không bao giờ yêu online !”
Hu hu, tôi xui tận mạng.
Người yêu cũ thì phản bội ngon ơ, sống đời vui vẻ.
Còn tôi vừa mới thử làm xấu một lần đã đụng trúng người không thể đụng nhất.
Cậu ta có đuổi tôi khỏi trường không vậy?
“Giờ em đang trách tôi đấy à?”
Tôi lắc đầu trống bỏi:
“Không không không! Ý em là… anh lợi hại thật sự!
Người ta bình thường chỉ có một tài khoản, còn anh thì có hẳn bốn cái! Siêu đỉnh !”
Diệp Hi khẽ hừ :
“Tôi lợi hại gì bằng em được?”
“Người ta yêu đương thì một bạn trai là đủ, em đỉnh cao , một lúc bốn người.”
Tôi sắp quỳ mặt cậu ta tới nơi.
là tôi cắn răng, nhắm mắt lại đợi xử trảm:
“Anh nói đi, phải làm gì anh mới nguôi giận?
Chỉ cần anh đừng đuổi em khỏi trường, bắt em làm gì em cũng làm!”
“Làm gì cũng được?”
“Làm gì cũng được!”
“Được.”
Nghe giọng, có vẻ cậu ta hạ hỏa rồi.
Tôi hé mắt thử — vừa kịp thấy một bóng râm áp sát.
Ngay sau đó, môi tôi chợt .
Một mùi khói thuốc thoang thoảng tràn vào mũi.
Tôi mở to mắt, sốc toàn tập, vội vàng bịt miệng, lùi lại.
Cậu ta… hôn tôi?!
Diệp Hi liếm môi, sắc mặt đã dịu đi thấy rõ:
“Làm người yêu tôi.”
“ … không được …”
Sắc mặt Diệp Hi lập tức đổi màu, kéo cổ tôi lại, rút ngắn khoảng cách:
“Sao?
đưa nước cho tôi thì thiết tha , đang yêu bốn người còn định câu thêm tôi, giờ câu được rồi lại chơi trò lùi một bước tiến hai bước à?”
Tôi vội vàng giải thích:
“Anh hiểu lầm rồi!
đó ở sân bóng là tai nạn, em chỉ đi theo bạn phòng, nước cũng là bạn em muốn đưa …”
Diệp Hi không muốn nghe .
là anh trực tiếp lấy bịt miệng tôi:
“Im.
Cái miệng nói gì tôi cũng thấy khó chịu.”
“Nói cái gì tôi thích nghe .”
Tôi không anh muốn nghe gì, nhưng tim tôi thì muốn nhảy ra ngoài rồi.
là tôi chỉ bừa sang cửa tiệm trà sữa bên kia đường:
“Em… hơi khát.
Hay là em đi mua hai ly trà sữa, rồi tụi vừa uống vừa nói nhé?”
Diệp Hi nghiêng đầu qua bên kia.
“Đứng yên đấy.”
Nói rồi, cậu ta sải bước băng qua đường đi mua.
Vừa đi vừa quay đầu lại tôi liên tục.
Tôi cười tươi rói, đứng cậu ta bước qua vạch dành cho người đi bộ.
Đèn đỏ sáng lên, xe bắt đầu lăn bánh.
Tôi lập tức quay đầu bỏ chạy.