Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Di mẫu ta, nhẹ giọng hỏi:
“ Ca, có về xem một chuyến không?”
Ta hạ mí mắt, tâm trạng rối bời.
“Vâng, về thăm một chút.”
Di mẫu sai biểu ca theo ta cùng về xử lý hậu sự cho thân.
Khi trở về, thân ta toàn thân y phục rách rưới tả tơi, mặc chẳng khác nào kẻ ăn mày, đang bị người ta dùng chiếu cỏ quấn lại, chuẩn bị đào hố chôn.
Ta nhớ lại năm mẫu thân đời.
thân không mua nổi quan tài, phải vá víu khắp nơi mới góp đủ tiền mua một cỗ quan tài, nghèo đến mức ngay cả tang lễ cũng không làm nổi.
Ông đứng mộ mẫu thân, tự tát vào , nước mũi nước mắt giàn giụa, miệng không ngừng nói biết sai rồi.
Ta không biết rốt cuộc ông có yêu mẫu thân hay không.
Từ nhỏ đến lớn, điều ta nghe nhiều nhất chính là ông nói với mẫu thân rằng “ta biết sai rồi”.
Thế lại, ông vẫn tiếp tục hoa thiên t.ửu địa, ra vào thanh lâu.
người sao có thể có hai bộ như vậy.
Những năm ông tay trắng chẳng có gì, cũng chưa từng nghĩ tới việc tìm đến Bùi để gặp ta, kéo ta vào cảnh khốn đốn.
Có lẽ vì ta hận ông từ tận đáy lòng, ông đưa ta đến nhà di mẫu xong, ta cũng chưa từng đến gặp lại ông, chẳng biết những năm ông sống thế nào.
Ta biểu ca trấn mua một cỗ quan tài, an táng cho ông.
Sau khi chôn cất thân, ta đến thăm mẫu thân, đứng mộ bà suốt một canh giờ, rồi cùng biểu ca trở về kinh thành.
6
Trở về Bùi , trong sân bày đầy sính lễ rực rỡ, tổng cộng tròn mười hai rương.
Ta mở to mắt, trong lòng dấy một nỗi kinh ngạc.
Biết được Hầu phu Yếm đang ở đây, ta không đến bẩm báo với di mẫu, mà trực tiếp về viện của , trở lại phòng ngủ.
bước chân vào phòng, ta liền thấy biểu tỷ cũng đang bị dọa cho giật , cùng với một nam xa lạ.
Nam ấy dung mạo tuấn tú, khí chất anh vũ bức người, đôi mắt phượng sắc bén đầy cảnh giác nguy hiểm chăm chăm ta.
Biểu tỷ vội vàng thúc giục người kia rời đi.
khi đi, ta bước đến ta, dừng chân một chút, lạnh lùng liếc ta một cái, tựa như lời cảnh cáo.
Sắc biểu tỷ xấu hổ căng thẳng, nói năng cũng lắp bắp:
“ Ca, muội… muội về rồi à, nhanh vậy xử lý xong rồi sao?”
Ta trầm giọng hỏi: “Biểu tỷ, người đó là ai vậy?”
Biểu tỷ cúi , giải thích với ta:
“ là Tống Nhung Kiệt, trai của Tống đại Đại Lý Tự Khanh, ta quen biết nhau từ thuở nhỏ.”
Nói đến đây, biểu tỷ bực bội thở ra một hơi.
“Lúc mẫu thân định cho ta với biểu ca, ta không rồi. Ta không thích biểu ca, lại không thể hủy .”
“Ta cũng từng nói chuyện lui với biểu ca, chỉ quẳng cho ta một câu ‘tùy nàng’, Ca muội nghe xem, đó là lời người nói ra sao?”
Ta chớp mắt: “ biểu tỷ… tỷ đính với thế t.ử rồi mà?”
nghĩ đến việc định với thế t.ử, hai mắt biểu tỷ liền đỏ hoe, một tầng sương mỏng.
Nàng ôm c.h.ặ.t lấy ta, bắt than khóc:
“Oa… Ca, ta không gả cho người đá đâu…”
Ta: “……”
Người đá.
Miêu tả cũng khá sát.
Quả thật là một khối đá không có cảm xúc.
7
Biểu tỷ ở lại trong phòng ta trò chuyện một lúc, trời dần sụp tối, chúng ta được hạ gọi đến chính sảnh dùng bữa.
Trên hành lang, chúng ta chạm Yếm .
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Biểu tỷ thấy , khóe môi vô thức trĩu xuống, không mấy tình nguyện gọi một tiếng “biểu ca”.
Thực ra ta đến gọi cũng lười.
Vốn dĩ cũng chẳng phải biểu ca của ta.
Ta biểu tỷ đến muộn, trên chiếc bàn móng ngựa hoa văn như ý bằng gỗ t.ử đàn, còn chừa lại ba chỗ ngồi.
Biểu tỷ nhanh hơn một bước, ngồi xuống biểu ca Bùi Du .
Sắc trầm hẳn xuống: “Hy Tuyết.”
Biểu tỷ giả ngây, cong cong mắt cười với di mẫu.
“Hê hê thân, thích ăn vịt lò, ngồi xa quá thì khó gắp lắm.”
bàn ăn còn lại hai chỗ, một là chỗ chủ vị của , một là chỗ biểu tỷ.
Ta đương nhiên không thể ngồi vào chỗ .
Ta biết biểu tỷ không ngồi Yếm .
ta cũng không , lại càng không tiện, ngồi cùng .
Ta bước đến biểu tỷ, mỉm cười dịu dàng.
“Biểu tỷ, tỷ ngồi nhầm chỗ của muội rồi, đây mới là chỗ của tỷ.”
“Tỷ thích ăn vịt lò, vậy để món này ngay tỷ có được không?”
Biểu tỷ liên tục liếc mắt ra hiệu cho ta, âm thầm lắc .
Ta bưng đĩa , định dời món vịt lò treo sang chỗ khác.
Yếm ngồi xuống vị trí , giọng nhàn nhạt cất :
“Thật trùng hợp, ta ghét nhất mùi vịt . Món này đặt ở chỗ kia hay.”
Trên ta thoáng hiện vẻ lúng túng, tay bưng đĩa mà không biết làm sao.
Biểu tỷ tâm trạng vui hẳn , đứng dậy, từ tay ta nhận lấy đĩa, rồi đặt trở lại vị trí ban .
Di mẫu ta: “ Ca, mau ngồi đi, xử lý xong rồi chứ?”
Ta ngồi xuống, gật với di mẫu.
“Di mẫu, xong cả rồi.”
Di mẫu căm giận nói: “Tên thân của đúng là c.h.ế.t chưa đủ tội.”
Yếm liếc ta, trong đôi mắt đen khó dò thoáng một tia phức tạp.
Ta cúi dùng bữa, không nói gì.
8
Ngày biểu tỷ đại , nàng bỏ trốn.
Các ma ma, nha hoàn trong đều không tìm thấy tung tích của biểu tỷ.
Di mẫu liên tục sai người đi tìm hết lượt này đến lượt khác, vẫn không thấy bóng dáng biểu tỷ đâu, cả trên dưới đều rối loạn cả .