Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cả từng vì tổ chức nhật cô con nuôi được họ tài trợ mua hẳn tòa lâu đài trị giá hàng trăm triệu, lên cả hot search.
lại đúng là ngày thứ bảy kể từ tôi qua đời vì tiền mua thuốc.
Phóng viên phỏng vấn người thân tôi:
“Nghe con ruột các vị đưa về quê sống, lhiện giờ liên lạc ?”
Bố mẹ tôi và hai trai thoáng lộ vẻ khó xử.
Để tránh dư luận trích, sau năm năm, bọn họ lần tiên gọi điện tôi.
“Thẩm Uyển Ý, ngoan ngoãn quay về đoàn tụ với gia đình .”
Nhưng trong điện thoại lại vang lên giọng người đàn ông lạ:
“ là người người đã mất đúng ? Mau tới đón con bé !”
…
Trên màn hình tivi ngoài hành lang bệnh viện, bố mẹ tôi và hai trai đang vây quanh cô con nuôi Tô Mạt ăn mặc sang trọng.
Phía sau họ là tòa lâu đài lộng lẫy ánh hào quang.
Lúc này, cả ba người đang thất thần chằm chằm vào điện thoại.
cả tôi khách khí dập máy, thản nhiên :
“Thẩm Uyển Ý chắc là đổi số .”
hai gật đồng tình:
“Chắc chắn , chết được chứ?”
Mẹ tôi :
“Đúng đấy, kết hôn, gì con.”
Bố tôi Tô Mạt với ánh mắt hiền từ:
“ là nhật Mạt Mạt, đừng để mấy chuyện xui xẻo ảnh hưởng.”
“ Thẩm Uyển Ý vẫn giở trò, thì cứ mặc kệ .”
Mẹ tôi thân mật khoác vai Tô Mạt, cảnh cáo phóng viên:
“Mạt Mạt mới là con chúng tôi. là ngày đặc biệt con bé, đừng nhắc đến ai khiến buồn nữa.”
Rõ ràng tôi mới là con ruột họ.
Thế trong miệng họ, lại là cái tên đầy đủ lạnh lùng, hơn kém.
Tôi ôm lấy ngực.
Tim tôi chẳng phải đã ngừng đập ?
Vậy tại … lại đau đến thế?
Người công nhân phụ trách di chuyển thi thể liếc chiếc điện thoại cúp máy, lại lên màn hình tivi.
Cuối cùng cúi đứa bé đang đứng dưới chân mình.
“Này, nhóc con, chú dẫn con tìm mẹ nhé?”
Cô bé ngoan ngoãn gật :
“Vâng ạ!”
Con bé mới bốn tuổi, vẫn hiểu chuyện.
hiểu tại mẹ đẩy vào phòng cấp cứu sau đó lại chiếc xe lăn trống trơn được đưa ra.
Cũng hiểu “hiến xác” là gì.
cứ cố chấp đợi ở ngoài xác, nghĩ rằng sẽ ngày mẹ bước ra khỏi đó.
Người công nhân mềm lòng, giữa đêm khuya liền đưa con bé đến họ Thẩm.
Tôi bắt hoảng.
Ngay cả tôi – đứa con ruột họ thể nhẫn tâm vứt bỏ.
họ sẽ chấp nhận đứa trẻ do tôi ra?
Quả nhiên, họ trở về và thấy đứa bé trước cửa, từng người đều lộ vẻ ghét bỏ.
“ lại thế này? Con bé què ăn xin mò tới tận đây à?”
Tôi con nhỏ gầy gò đang ngồi trên xe lăn.
Đã hơn tuần ai buộc tóc con, tóc rối bời.
Trông thực sự rất thê thảm.
Mẹ tôi liếc qua, lạnh nhạt :
“Con bé cũng tội, đúng lúc là nhật Mạt Mạt, bảo người đưa chút đồ ăn , coi như tích đức Mạt Mạt.”
xong, cả nhóm người định vòng qua con bé .
Con tôi níu lấy vạt áo vest cả, để lại dấu tay đen sì trên bộ đồ cao cấp.
Giọng con bé yếu ớt:
“Chú ơi, đến đây… là thể gặp được mẹ ạ?”
Cả đám người quay lại.
thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem kia, tất cả đều sững sờ tại chỗ.
Con tôi… giống hệt tôi lúc nhỏ.
Mẹ tôi vô thức gọi tên tôi:
“Uyển Ý?”
“Vâng.”
Tôi buột miệng đáp lại.