Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Anh ta thậm chí còn chưa kịp mặc áo khoác mà khi thấy tôi đi cũng lập tức co ro đi sau tôi, băng qua đường vào bệnh viện.

Như thể sợ chỉ cần lơ là một chút sẽ lạc mất tôi luôn vậy.

Lần này tôi đến buổi sáng nên không gặp lại cô y tá lần trước.

Thuốc truyền lạnh buốt khiến nửa cánh tay tôi dần tê cứng lại, vậy nên tôi chỉ còn cách dùng tay phải giữ ấm cho tay trái.

Cận Dương thấy vậy thì bắt đầu kiếm chuyện để nói: “Lạnh quá. Lúc đi ra ngoài anh quên mang khăn choàng.”

Tôi mặc cho anh ta nói chuyện một mình.

Anh ta lại nói tiếp: “Khăn choàng của anh đâu rồi? Hôm qua tìm không thấy.”

“Tôi vứt rồi.” Tôi không buồn ngẩng đầu.

“Vứt rồi? Em không sợ anh lạnh sao?”

“Ừ, trước đây sợ lắm chứ. Đến mức sốt cao vẫn liều mình xuống lầu mang khăn cho anh luôn mà. May là tôi đuổi theo, nếu không thì đâu nghe được mấy đoạn ghi âm kia…”

Nghe đến đó, sắc mặt Cận Dương lập tức tái nhợt, gân xanh nổi rõ khắp bàn tay đang cầm điện thoại, đến mức các khớp ngón tay trắng bệch đi vì siết quá chặt, còn lông mày thì nhíu chặt lại, như đang cố gắng tỏ vẻ hối hận.

Tôi bỗng thấy buồn cười: “Đừng diễn nữa. Anh đang diễn cho ai xem thế? Nếu anh biết sợ sớm hơn thì đã không bỏ mặc tôi đang sốt cao để đi uống rượu giao bôi với gái rồi. Giờ còn bày đặt tỏ vẻ hối lỗi, chán chết đi được.”

“Không… không phải như em nghĩ đâu…” Anh ta luống cuống phân bua.

Tôi khép mắt lại. “Tôi đang điều trị, cần nghỉ ngơi. Làm ơn ra ngoài giùm.”

Tôi đã nói đến thế rồi mà anh ta vẫn không chịu rời đi, vậy nên tôi đành ấn chuông gọi y tá.

9

Suốt 3 ngày tiếp theo, tôi truyền dịch trong phòng bệnh thì anh ta đứng canh ngoài cửa bệnh viện, tôi về khách sạn thì anh ta lẽo đẽo bám theo sau, miệng nói sẽ làm mọi cách để giành lại tôi, giống như lần đầu tiên anh theo đuổi tôi năm ấy.

Nhưng anh ta không hề biết rằng, năm ấy trong mắt tôi anh ta là một người xa lạ có bề ngoài rất tuấn tú và sáng sủa. Lúc đó tôi đối với anh ta không yêu, cũng chẳng ghét. Còn bây giờ, anh ta chỉ là một người quen cũ râu ria xồm xoàm. Và tôi vẫn không yêu, cũng không ghét.

Chỉ là giữa chúng tôi đã có thêm những thất vọng và chua xót tích tụ qua năm tháng cứ ngày một lớn dần trong sâu thẳm trái tim, mà chỉ cần một cú chạm nhẹ thôi là sẽ lập tức bốc ra mùi hôi khó chịu, kéo người ta rơi vào cái vòng luẩn quẩn khổ sở và giằng xé, thứ đó còn đáng sợ hơn cả căm ghét.

Còn một ngày nữa là hoàn thành liệu trình, tôi nằm trên giường khách sạn, suy nghĩ hồi lâu rồi bấm gọi một cuộc điện thoại.

“Trần Húc, giúp tôi một việc nhé.”

10

Trần Húc bảo tôi thu dọn đồ đạc rồi chờ tin từ anh.

“Phòng cậu gần thang máy số mấy?”

Sau khi tôi nói số 2, anh liền dặn tôi ra thang máy số 1.

“Đợi Cận Dương ra ngoài là cậu phải đi ngay. Đến lúc đó tôi chuốc cho anh ta ít rượu, đợi anh ta phát hiện ra cậu đã trả phòng thì chắc cũng là sáng hôm sau rồi.”

“Lúc nào gần đến thì nhắn tôi trước 10 phút nhé.”

“Để làm gì?”

“Anh cứ nhắn là được.”

Rồi tôi bật vòi sen trong phòng tắm, vặn nước lớn nhất.

Nhờ sự giúp đỡ của Trần Húc, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ. Tôi cũng thuận lợi chuyển vào căn hộ đã liên hệ từ trước.

Sáng hôm sau thì nhận được cuộc gọi từ số lạ, tôi vừa bắt máy đã nghe giọng Cận Dương lẫn tiếng khóc: “Nhạc Nhược, cuối cùng em cũng nghe máy rồi… Nhạc Nhược à…”

Tôi nhìn màn hình rồi lập tức cúp máy.

Chắc chắn là anh ta không gọi được bằng số của mình nên mới lấy máy của Trần Húc gọi cho tôi.

Nếu anh ta còn gọi nữa thì tôi sẽ lập tức từ chối.

Cận Dương, tôi sẽ không cho anh thêm cơ hội nào nữa đâu, đừng có mơ.

Tôi nhờ người làm thủ tục xuất viện, rồi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh ta.

Những ngày tháng sau đó, tôi vẽ tranh, đọc sách, tập thể dục, tôi còn nuôi một con mèo. Mỗi khi tôi vẽ, nó thường nằm rúc dưới chân tôi, phơi bụng làm nũng. Chỉ cần tôi đặt bút xuống là nó sẽ lập tức nhảy lên đùi chui vào lòng tôi.

Cuối cùng tôi cũng được sống cho bản thân, không gò bó, cũng không bị ràng buộc bởi ai.

Ba mẹ tôi đã ly hôn từ lâu, ai cũng có gia đình mới và còn có con riêng nên chẳng ai quan tâm tôi nữa. Tôi cũng không có bạn bè thân thiết để tâm sự chuyện gì. Ngoài vài khách hàng thì chỉ có Trần Húc thi thoảng xuất hiện trong ứng dụng mạng xã hội của tôi.

Đúng vậy, tôi đã xóa kết bạn với Cận Dương rồi.

Trần Húc nói với tôi: “Cận Dương hối hận lắm. Hôm đó cậu ta vừa uống rượu vừa khóc, nước mắt nước mũi tèm lem hết cả mặt. Tôi quen cậu ta bao nhiêu năm nay cũng chưa bao giờ thấy cậu ta thảm như vậy. Cậu ta còn nói rằng chưa từng nghĩ sẽ chia cách với cậu vì cậu ta tưởng rằng việc hai người bên nhau là điều tự nhiên như hít thở. Ngày cậu rời đi, cậu ta nói là rõ ràng đã nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm mới dám ra ngoài một lúc, vậy mà khi quay về thì cậu đã biến mất không một dấu vết. Sau khi tỉnh lại, cậu ta gần như phát điên, đến mức đập phá đồ trong khách sạn, cuối cùng phải đền tiền mới xong chuyện. Cậu ta còn muốn mượn WeChat của tôi để nhắn tin cho cậu nữa cơ, nhưng tôi bảo là trước kia từng kết bạn, vậy mà anh ta không tin. Kết quả là tìm một hồi vẫn không thấy tài khoản của cậu. Lúc đó cậu ta đã tự vả mình một cái thật mạnh, nói rằng chính là do cậu ta bắt cậu xóa kết bạn với tôi, giờ không liên lạc được mới thấy hối hận vì việc đó. Công việc của cậu ta dạo này cũng không yên ổn lắm, đi làm cứ liên tục mắc lỗi. Tổng giám đốc nói nếu cứ thế này, chắc sẽ bị cấp dưới lật ghế mất.”

Những tin như thế này sau đó ngày càng nhiều.

Về sau tôi thấy phiền quá nên bảo Trần Húc đừng gửi nữa, bởi tôi không muốn biết thêm gì về Cận Dương nữa. Lúc ấy Trần Húc mới thôi.

11

Không còn đề tài liên quan đến Cận Dương, giữa tôi và Trần Húc cũng dần trở nên xa cách.

Nhưng anh vẫn kiên trì nhắn tin hỏi han tôi mỗi ngày: “Cậu là con gái, sống một mình không an toàn đâu. Hay cậu ghi thêm số tôi để liên hệ khi đặt đồ ăn. Tài xế gọi vài lần sẽ hiểu là cậu không ở một mình.”

Tôi định từ chối, nhưng nghĩ tới những vụ phụ nữ sống một mình bị quấy rối lan tràn trên mạng, tôi cũng làm theo vài lần.

Phải nói rằng Trần Húc rất biết chừng mực, anh ta không khiến người khác thấy khó chịu chút nào. Có lẽ cũng vì vậy mà tôi dần mở lòng với anh.

Thế nhưng, một đêm nọ, điện thoại tôi lại bất ngờ đổ chuông.

“Nhạc Nhược, xin lỗi đã làm cậu thức giấc.” Trần Húc vội vàng nói.

“Dạo này Cận Dương ngày nào cũng uống rượu. Hôm qua cậu ta đã uống đến mức xuất huyết dạ dày, nhưng cậu ta nhất quyết không chịu điều trị, cứ gào lên đòi gặp cậu. Tôi thấy cậu ta cứ nôn ra máu, không còn cách nào mới gọi cho cậu. Cậu đến nhìn Cận Dương một lần được không? Chỉ một lần thôi, dù sao cũng là chuyện liên quan đến mạng người…”

Tôi lập tức khoác áo, bảo Trần Húc gửi địa chỉ.

Đến phòng cấp cứu, tôi thấy Cận Dương đang ngồi ủ rũ trên ghế. Dưới đất là một vũng máu lẫn cả bã thức ăn, còn bên cạnh là Trần Húc và một cô gái đang khuyên nhủ anh ta. Nhưng hai người họ càng tiến lại gần, anh ta càng điên cuồng đẩy ra.

“Tránh ra! Tôi không cần chữa bệnh, tôi chỉ cần Nhạc Nhược thôi! Chỉ cần cô ấy đến nhìn tôi một cái thì tôi làm gì cũng được!”

Cô gái nghe vậy tức giận hét lên: “Nếu cô ấy không đến thì anh định cứng đầu đến chết à?”

“Đúng! Chết cũng được!” Cận Dương lại gào lên, nước mắt giàn giụa.

“Không có Nhạc Nhược, tôi sống cũng chẳng bằng chết.”

“Hừ, vậy anh nói xem lúc cô ấy sốt cao, anh bỏ cô ấy một mình để đi mừng sinh nhật tôi là thế nào?” Lam Linh nghiêng đầu, nhìn anh ta từ trên xuống, nghiêm giọng chất vấn.

Có thể vì vừa nôn mửa nên sắc mặt Cận Dương tái nhợt đi, trong mắt xuất hiện đầy tia máu, trông vô cùng thảm hại.

“Còn không phải vì cô sao! Nếu không phải cô gửi video thì Nhạc Nhược đâu có bỏ tôi đi! Tất cả là do cô giở trò mà ra! Cô còn cố tình kết bạn với cô ấy nữa!”

“Đúng thế, tôi cố tình đấy.”

Lam Linh không hề sợ hãi, ngược lại còn nở nụ cười nhẹ: “Tôi mở tiệc sinh nhật mời mọi người chứ đâu có mời anh. Là anh tự chạy đến, còn đòi uống rượu với tôi. Vậy thì anh còn trách ai? Tôi có ham chơi thật nhưng tôi không chơi đến mức mù quáng. Tôi uống giao bôi với người khác vì người ta không có vợ, cũng không có bạn gái, cùng lắm cũng chỉ dừng ở mức gọi là mập mờ. Còn anh thì sao? Anh có vợ chưa cưới mà cũng đòi chen chân vào.Tôi sớm đã thấy anh không ra gì rồi. Ai trong công ty chẳng biết chị dâu vừa dịu dàng lại đảm đang, Vậy mà anh gọi điện toàn cằn nhằn chê bai, không chê cái này thì chê cái kia. Nếu chị ấy mà là tôi thì anh chắc phải luân hồi mấy kiếp mới với tới. Người ta sốt cao, tôi là người ngoài còn biết, vậy mà anh còn có cả tâm trạng đi chơi cơ đấy? Nói không phải thượng đẳng chứ trừng trị lũ đàn ông tệ bạc là việc chị em phụ nữ chúng tôi nên làm thôi. Tôi cố tình quay video gửi cho chị dâu đấy, thì sao nào?”

Lam Linh xả một tràng dài khiến Cận Dương nghe xong chỉ biết đơ người như tượng. Ngay cả Trần Húc cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, anh gãi đầu ra vẻ như đang hoài nghi nhân sinh.

12

Sự xuất hiện của tôi khiến đôi mắt như vô hồn của Cận Dương bỗng bừng lên một tia sáng. Anh ta xúc động đứng bật dậy, bước về phía tôi hai bước, rồi khựng lại tại chỗ, môi anh run run, cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một câu: “Nhạc Nhược…”

Rồi nước mắt bỗng rơi lã chã như mưa.

Trước đây anh ta chưa từng như vậy, ít nhất là trước mặt tôi. Anh ta luôn giữ dáng vẻ của một kẻ kiểm soát mọi thứ.

Tôi đứng yên nhìn anh ta khóc mà chỉ thấy nực cười trong lòng.

Khóc cái gì vậy? Sao không khóc sớm hơn đi?

Tùy chỉnh
Danh sách chương