Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

06

Vì là gia sư toàn thời gian, nên sau khi được Chu Dĩ Trình đồng ý, tôi chuyển vào biệt thự.

Dọn dẹp xong, tôi đến trường đón Chu Kỳ.

Kết quả là chờ đến khi trường đóng , cậu ta vẫn chưa ra.

Tôi nhắn WeChat hỏi tám cậu bạn kia của cậu ta, họ nói tối nay có hẹn đi đánh nhau.

Khi tôi chạy đến, trận ẩu đả đã gần kết thúc.

Bọn họ ít người hơn, đa phần đã đánh gục dưới đất, chỉ còn Chu Kỳ một mình đấu bốn.

Tôi đứng xem một lúc, đợi đến khi Chu Kỳ gần không trụ nổi nữa, liền xoay cổ tay một cái rồi xông vào.

Trận hỗn chiến này cuối cùng được tôi quyết gọn gàng trong vài hiệp.

Dưới gầm cầu vượt, tôi ngồi trên chiếc ghế duy nhất, lần lượt bôi thuốc cho từng cậu nhóc.

, không đánh giỏi thế!”

, hôm nay nhờ có mới thoát đấy!”

“Thật ra là bọn họ không chơi đẹp, gọi thêm bao nhiêu người! Bình thường bọn em không yếu thế này !”

……

Các cậu nhóc gọi một tiếng “” lại một tiếng “”, khiến tôi nghe trong lòng vui nở hoa.

Ngoại trừ kẻ tóc trắng kia, Chu Kỳ.

Cậu ta bực bội đứng cạnh:

“Mau lên, trước kia thương cũng thấy mấy người quá thế này.”

Tôi liếc cậu ta một cái:

“Lại đây.”

Cậu ta khó chịu bước đi xa.

Tôi đuổi theo, cưỡng ép giữ lấy cậu ta, bôi thuốc sát trùng cho vết thương trên cổ.

Hiếm khi thấy, cậu ta lại không vùng ra, còn phối hợp hơi cúi người.

“Cũng ngoan đấy.”

Tôi khen.

điên.”

Cậu ta mắng tôi.

“Về học đi.”

“Không đời nào.”

07

Chu Dĩ Trình gọi điện, hỏi sao chúng tôi vẫn chưa về.

Tôi mới nhớ ra anh ta nói tối nay sẽ đến nấu bữa tối cho Chu Kỳ.

Tôi nói lại Chu Kỳ, cậu ta chỉ cười lạnh một tiếng.

Khi về đến nơi, đã chuẩn xong, Chu Dĩ Trình bước ra đón, nhẹ nhàng cầm lấy túi của tôi và cặp sách của Chu Kỳ.

Phong độ nhã nhặn, lịch thiệp dịu dàng.

là ấn tượng đầu tiên của tôi về Chu Dĩ Trình.

Anh ta trông không giống kiểu người sẽ ngược đãi em trai mình.

Nhưng Chu Kỳ chẳng hề tỏ ra ơn, lạnh lùng ném lại một câu:

“Cút nhanh.”

Rồi quay về phòng.

Chu Dĩ Trình cười gượng:

“Khiến cô Đoạn chê cười rồi, có lẽ nó có chút hiểu lầm về tôi.”

Tôi cũng cười, chuyện họ Chu, tôi không tiện bình luận.

Nhìn đống món trên bàn, tôi bắt đầu phát huy kỹ năng khen ngợi, khiến Chu Dĩ Trình đỏ cả mặt.

Trước khi đi, anh ta cười vui vẻ:

“Cô Đoạn, hẹn lại.”

Tôi thì không hề mong lại anh ta.

Dù sao anh ta cũng là thuê, ai lại muốn thuê nhiều chứ.

Chỉ là diễn vai khách sáo thôi.

Tôi cuối cùng cũng có thời gian nằm nghỉ một lúc, đang định đi tắm thì phát hiện trên ban công mất một chiếc áo ngực.

Hôm nay tôi chuyển vào, thấy nắng đẹp nên đã đem lót ra phơi.

Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm?

Chắc vậy, vài hôm nữa nó lại tự xuất hiện.

Chu Kỳ bước đến, đập phòng tôi ầm ầm:

“Tôi đói.”

còn trong tủ lạnh, tự hâm nóng .”

“Tôi không hắn nấu, cô nấu cho tôi.”

“Tôi bảo mẫu của cậu!”

“Cô nấu cho tôi, tối nay tôi sẽ học cô.”

Tôi không chút do dự lập tức đi nấu cho cậu ta.

08

Cậu ta cũng coi giữ lời, ngồi học tôi đến tận 10 giờ 30 tối.

Từ phương trình bậc hai giảng đến hàm logarit.

Câu nói cậu ta lặp lại nhiều nhất là:

“Hiểu rồi, chương tiếp theo.”

Thật sự hiểu rồi sao?

Tôi không .

Tôi lấy bài tập ra cậu ta , không cậu ta chỉ sai một câu điền, còn vì chấm sai dấu phẩy.

Tôi không khỏi vui mừng, chẳng lẽ tôi đang dạy một thiên tài?

Còn 4 tháng nữa là đến kỳ thi đại học, cứ thế này, 400 điểm chỉ còn là chuyện sớm muộn.

“Muốn cười thì cười ra đi.” Cậu ta nhìn thấu sự vui mừng của tôi.

Khụ.

Tôi dùng giọng khích lệ:

“Quá tuyệt! Chu Kỳ của chúng ta là một thiên tài nhỏ, ngày mai tan học về học tiếp nhé?”

“Không.”

“… Cậu muốn gì tôi cũng cho!”

“Không.”

là đứa phiền phức.

Nhưng cậu ta nói không tính.

Thời gian sau , tôi luôn có thể từ quán bar, tiệm net, KTV… và vô số nơi trí khác, mềm cứng kết hợp lôi được cậu ta về học.

Bất xảy ra vào một đêm, tôi mơ mơ màng màng dậy đi vệ sinh.

Quá buồn ngủ nên không ý trong đang sáng đèn.

Vừa mở đã nghe một tiếng chửi thề vỡ giọng.

Chu Kỳ ngồi xổm trên sàn, không mặc gì, hai tay cố gắng che chắn một bộ phận nào .

Đặc biệt nổi bật là trên bắp chân cậu ta, dày đặc những vết sẹo tròn.

“Đoạn Dư, cô điên à?! Không sao?!”

Tôi nghẹn một hơi.

Cậu ta không khóa à?!

Nhưng suy cho cùng là tôi đường đột, tôi quyết định giả vờ mộng du.

Thế là tôi thản nhiên rửa mặt, không liếc nhìn cậu ta thêm một lần, rồi đi ra ngoài.

Những ngày sau , tôi không thấy bóng dáng cậu ta .

Tôi gửi WeChat: 【Cậu đi rồi? Về học đi.】

Cậu ta trả lời: 【Hừ.】

【Hừ gì? Cô giáo gì chưa sao?】

【Hừ.】

Hừ!

Tôi thử dò hỏi từ mấy cậu bạn của cậu ta, nhưng phát hiện mình đã xóa, cả tám người đều xóa tôi.

Rõ ràng là Chu Kỳ bảo họ .

【Tại sao cậu bảo họ xóa WeChat của tôi?】 Tôi chất vấn.

【Sợ bọn họ cũng giống tôi, dê vào miệng hổ.】

【… Vết sẹo trên chân cậu là thế nào?】

【Chu Dĩ Trình lấy đầu thuốc lá châm… cô quả nhiên không mộng du!!】

09

Cho đến khi Chu Dĩ Trình gọi điện cho tôi, nói Chu Kỳ gây chuyện, bảo tôi đến nói chuyện phụ huynh kia.

Trước khi cúp máy anh ta dặn:

“Chỉ cần quyết được, không thành vấn đề.”

Khi đến nơi, hai gã to đứng quanh Chu Kỳ, còn đôi vợ chồng thì khăng khăng nói Chu Kỳ đã quấy rối gái họ.

Tôi liếc nhìn Chu Kỳ, cậu ta giận dữ phản bác:

“Tôi không !”

“Vậy đây là cái gì?!”

Người mẹ giơ điện thoại cho tôi xem, trên màn hình phát đoạn video giám sát.

Video khá mờ, nhưng có thể thấy tay Chu Kỳ luôn nắm lấy cô gái kia, vì góc quay nên không rõ đang nắm chỗ nào.

Có nhiều cách thích.

Nhưng cộng thêm lời khai của cô gái thì lại khó biện bạch.

Cô gái run rẩy nói:

“Anh ta sờ… còn định… cởi của tôi…”

Người cha gầm lên, hơi rượu nồng nặc phả tới:

“Chuyện này không đưa chúng tôi 300 nghìn, chúng tôi sẽ kiện! họ Chu không giàu có sao? Số này chắc không khó ?”

Tôi kéo Chu Kỳ về phía mình, che cậu ta sau lưng.

Mọi chuyện đã quá rõ ràng.

không?” Tôi hỏi họ, “ đến mức đem cả sự trong sạch của gái ra tống ?”

Đôi mắt cô gái đỏ hoe.

Tôi báo cảnh sát.

Mọi chuyện tôi đoán, bố mẹ cô gái vì nên đã bày ra một cái bẫy.

Cô gái chọn góc giả vờ ngã, khi Chu Kỳ định đỡ thì cô ta cố tình không đứng dậy, cứ thế lặp đi lặp lại, tạo thành video khó thích trên camera.

Họ Chu gia là hào môn, chuyện xấu hổ thế này chắc chắn sẽ chọn dùng dàn xếp.

Nhưng họ không lại tôi.

Chu Kỳ nhìn tôi vẻ kinh ngạc, giọng nói lắp bắp:

“Cô… tại sao lại tôi?”

Tôi khựng lại một chút.

Có thể nói ra không? Thật ra không tôi cậu ta.

Chỉ là vì tôi đã từng trải qua.

Hồi nhỏ, bố tôi nghiện cờ bạc, mẹ tôi nghiện rượu rồi bán thân, trong nợ nần chồng chất.

Khi , đám chủ nợ tìm đến, nói bố mẹ tôi rằng đã nghĩ ra một cách, chính là tôi đi gài bẫy mấy gia giàu có nhưng không được coi trọng trong .

Không sau bao năm, chiêu này vẫn còn được dùng.

Khi ấy, tôi đã xúi vị gia kia báo cảnh sát.

Cuối cùng bố mẹ tôi đều bắt, và tôi được tự do.

“Đoạn Dư!”

Chu Kỳ gọi tôi.

Tôi hoàn hồn:

“Gì vậy?”

“Tôi hỏi cô, tại sao cô lại tôi?”

Cậu ta cau chặt mày, gương mặt lạnh lùng kia lại bất lộ ra vẻ chú chó muốn được quan tâm.

Tôi sao có thể nói thật rằng mình không cậu ta chứ?

Tôi vỗ vai cậu ta:

cậu thì cần lý do sao? Cậu bề ngoài ngông nghênh bất cần, thói xấu không ít, nhưng tận sâu trong vẫn là một đứa tốt, không?”

Cậu ta quay mặt đi:

“Đứa tốt? Nói cứ cô lớn lắm vậy.”

“Tôi hai mươi tư, cậu mười tám, tôi cậu không đứa thì là gì?”

“Cô mới là , cả cô đều là .”

Tôi: ……

Đứa : Tôi đắc tội cô lúc nào chứ?

Tùy chỉnh
Danh sách chương