Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Sau bữa sáng, cô Ngô không bảo tôi ở lại dọn dẹp nữa.
Cô nói:
“Dù sao giờ mắt cô cũng toàn thấy pixel, cứt rơi dưới đất cô cũng tưởng là vàng mà lượm.”
Tôi xấu hổ cúi đầu thật sâu.
Rồi lon ton chạy ra bờ hồ gần đó nghịch bùn.
Không hiểu sao hôm nay sương mù ở hồ dày đặc hơn hẳn, chắc do trời u ám.
Tôi ngồi xổm trên đất, đào bùn một lúc.
Ngẩng đầu lên thì thấy hình như anh A Húc đang đứng cách đó không xa, vẫy tay với tôi.
Tôi vội ôm gói bùn đuổi theo.
“Anh A Húc! Là anh đúng không? Anh không cần Chính nữa hả? Chờ em với!”
Mắt tôi cay xè, suýt thì khóc.
Rõ ràng đuổi rất lâu, nhưng tôi chỉ toàn thấy bóng lưng anh.
Đúng lúc đó, tôi bỗng cảm thấy chân mình chới với, “tõm” một tiếng ngã xuống hồ.
Nước hồ tràn vào mũi và miệng tôi, cảm giác nghẹt thở dâng lên như vỡ đê.
Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ:
Thì ra… cảm giác không thể nổi lên mặt nước là như vậy.
Chỉ trong tích tắc, tim tôi đau như bị kim nhọn đâm xuyên.
Trong cơn mơ hồ, tôi như nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ.
11
Tỉnh lại lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trong phòng.
Bé gái không đầu đang đứng bên giường, đập bóng.
Thấy tôi mở mắt, cô bé vội ấn cái đầu bóng lên cổ.
Tôi dụi mắt.
“Trời tối rồi hả? Bóng Nhỏ hôm nay đến sớm vậy? Tìm thấy đầu chưa? Nồi canh bà nội hầm đã chín chưa? Nãy giờ tôi hình như mơ thấy một giấc mơ… hơi buồn.”
Bóng Nhỏ: ……
“Chị nói nhiều quá đi!”
“Nhiều quá?”
“Là kiểu nói nhiều như lũ ong vỡ tổ ấy!”
Nếu tôi nhớ không lầm, từ đó gọi là ‘ồn ào’…
Nhưng thế giới trong game kinh dị chắc cũng có từ riêng của nó.
“À đúng rồi, hồi nãy chị bảo là nằm mơ, mơ thấy gì thế?”
“Tôi mơ thấy…”
Tôi kể đơn giản chuyện tôi với anh A Húc cho cô bé nghe.
Cô bé gật gù nghiêm túc nhận xét:
“Tôi hiểu rồi. Chị đúng là ngốc thật. Chị bị thanh mai của mình đem đi hiến tế mà còn không biết. Mấy chuyện kiểu này tôi gặp hoài à, nhiều người đến phút cuối mới tuyệt vọng nhận ra là mình bị bỏ rơi.”
Tôi bĩu môi.
“Bóng Nhỏ nói xạo, anh A Húc kêu tôi đợi ở chỗ cũ, anh ấy sẽ quay lại.”
Bóng Nhỏ không cãi nữa.
Cô hừ một tiếng, rồi bảo tên cô là Tâm Tâm, không cho tôi gọi là Bóng Nhỏ nữa.
Tôi nói tôi tên là Chính Chính.
“Chính của ‘âm dương đối lập phải gánh chịu’ hả?”
“Là ‘chính nghĩa lẫm liệt’ đó!”
Tôi định tiếp tục giúp Tâm Tâm tìm đầu, thì vô tình liếc thấy gói bùn tôi đào ở bờ hồ khi nãy – được gói ghém kỹ càng, nằm ngay chân giường.
Tôi bỗng thấy mơ hồ, không phân biệt được vừa rồi là mơ… hay thật.
12
Chớp mắt lại trôi qua hai ngày nữa.
Có người chơi bị tra tấn đến phát điên, bắt đầu chỉ bậy quái vật lung tung.
Có người dần trở nên chai lì, mắt đầy sát khí, lượn khắp nơi như dã thú.
Còn tôi, ban ngày trò chuyện với cô Ngô, ban đêm chơi “giấy nhân kỳ tích” với Tâm Tâm.
Thời gian rảnh thì ngủ.
Tôi cũng không quay lại bờ hồ nữa.
……
Tối hôm đó, sau khi chơi xong với Tâm Tâm và tiễn cô bé ra cửa.
Cô bé bất ngờ ôm lấy tôi, đầy lưu luyến.
“Mai em không tới chơi với chị được nữa đâu, chị Chính ơi, chị nhất định phải sống sót nhé.”
Tôi không hiểu rõ ý cô bé lắm.
Chỉ lờ mờ cảm thấy… chúng tôi sắp phải xa nhau rồi.
Tôi bảo cô bé đợi chút, quay vào nhà lấy ra một con búp bê đất sét nhỏ.
Tôi mím môi, hơi ngại ngùng nói:
“Tâm Tâm, xin lỗi vì chị chưa giúp em tìm được đầu. Con búp bê này là chị Chính tự đào đất nặn ra, chị làm nó thật dễ thương, vì chị nghĩ em cũng là một cô bé rất dễ thương. Tặng em nhé, mong mỗi ngày của em đều thật vui vẻ.”
Tâm Tâm bỗng òa khóc.
Cô bé ôm chặt lấy búp bê nhỏ vào lòng.
“Chị ơi, ngày mai nhất định chị đừng—”
“Tâm Tâm!”
Một giọng nữ khàn khàn cắt ngang lời cô bé.
Cô Ngô bất ngờ xuất hiện trong phòng.
Cô kéo Tâm Tâm đang uất ức lại, nhìn tôi nói:
“Mai tụi cô không thể xuất hiện nữa đâu, Chính Chính, con phải tự mình vượt qua, phải tự đi ra ngoài.”
Tôi mù mờ chẳng hiểu gì, nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của hai người, vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
13
Quả nhiên, sáng hôm sau, âm báo hệ thống vang lên, nhưng lần này không còn là gọi đi ăn sáng nữa.
Hệ thống:
【Sau một tuần vất vả, cuối cùng cũng đến thứ Bảy đáng mong chờ rồi~】
【Các nhân viên quái vật của chúng ta… tan ca nhé, còn người thường thì không còn bình thường nữa】
【Tin rằng rất nhiều người chơi đã ngứa mắt nhau từ lâu rồi】
【Xin hãy cứ thoải mái… tàn sát lẫn nhau~】
【Đinh đoong! Số người sống sót hiện tại: 21 người】
【Nhắc nhẹ: Những đồng đội thân thiết của các bạn, sẽ sớm trở lại trong thời gian có hạn nhé~】
Hệ thống vừa dứt lời.
Tôi còn đang cố suy nghĩ thì ngoài cửa đã vang lên tiếng đập rầm rầm.
“Con mẹ nó, cút ra đây cho ông! Con ngốc kia, ông nhìn mày ngứa mắt từ lâu rồi! Dựa vào cái gì mà mày lại đặc biệt hả?! Cho dù mày không phải quái vật thì cũng là đồng bọn của bọn nó! Hôm nay ông giết mày! Ông phải giết mày!!”
Một gã đàn ông gầy gò đang điên cuồng đạp cửa phòng tôi.
Tôi bắt đầu thấy sợ.
Tôi không nhớ mình đã đắc tội gì với hắn cả.
Đang hoảng loạn chưa biết làm gì thì tiếng chửi của hắn đột ngột cắt ngang.
Hắn giống như một con gà bị bóp cổ, rú lên rồi bị một gã lực lưỡng quăng thẳng xuống lầu.
Gã to con nói tôi đừng sợ, hắn sẽ không làm hại tôi, nhưng vì vừa rồi đã giúp tôi, nên hy vọng tôi có thể cho hắn biết cách đối phó với quái vật.
Tôi lắc đầu.
“Xin lỗi… tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc đối phó ai cả, ai cũng là người tốt.”
Gã kia đấm vỡ cửa, xông vào, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm tôi.
“Vậy thì mày nói đi—hôm nay mày nói cách đối phó quái vật, không thì tao đập nát đầu mày!”
Tôi lăn đại xuống gầm giường, định chuồn sang bên kia.
Nhưng bị hắn túm lấy chân, lôi xềnh xệch ra ngoài.
Đúng lúc đó.
Hai giọng nói vang lên từ cửa.
“Anh yêu!”
“Buông Chính ra!”
Gã kia sững lại:
“Vợ? Vợ ơi là em hả, anh nhớ em lắm… Không! Không đúng! Mày không phải vợ tao! Rõ ràng mày bị tao…”
Tôi tranh thủ chui sang bên kia, nhào vào vòng tay người mới đến.
“Anh A Húc! Là anh đó hả? Chính đợi anh lâu lắm rồi!”
Phương Húc đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu, dùng ánh mắt nhắc tôi im lặng.
Tôi lập tức bịt miệng lại, chỉ nhìn gã đàn ông nọ cứ lúc thì sợ hãi, lúc thì thương nhớ khi người “vợ” của hắn tiến lại gần.
Phương Húc kéo tay tôi, xoay người bỏ chạy xuống lầu.
Xuyên qua đám đông đang hỗn loạn, hai chúng tôi lao thẳng về phía bờ hồ mịt mờ sương trắng.
14
Ký ức dường như xuyên qua cả thời gian, quấn chặt lấy tôi không buông.
Khi còn nhỏ, ba mẹ qua đời, tôi được đưa về sống với ngoại.
Bọn trẻ trong làng rủ tôi chơi, cũng hay rủ tôi chơi đủ trò.
Chỉ là… không hiểu vì sao, chơi tới cuối cùng, kẹo và thạch của tôi cứ ít dần, ít dần.
Tôi nghĩ mãi mà không hiểu, lại thấy tủi thân.
Chúng nó cười đùa cách đó không xa, còn tôi thì đứng bên đường khóc.
Anh A Húc chính là người đã đi ngang qua vào lúc đó.
Anh rút ra một bịch khăn giấy, vừa giúp tôi lau nước mắt vừa nói:
“Em là cái máy kéo nhà ai vậy, sao mà khóc khỏe dữ.”
Tôi không thèm đáp, tiếp tục khóc.
Anh hết cách, xắn tay áo đồng phục lên.
Chẳng bao lâu sau, anh ôm về một đống thạch và kẹo chất như núi nhỏ.
Anh nói:
“Nè, anh lấy lại cho em rồi đó.”
Tôi nhìn đống đồ ăn vặt đầy ắp trong tay anh…
Không nhịn được, bật cười.
Nhiều ghê.
Còn nhiều hơn hồi đầu nữa.
Lúc đó đầu óc tôi còn kém hơn bây giờ.
Cứ nghĩ chỉ cần đứng bên đường khóc thì sẽ có kẹo hoài.
Thế là tôi đi khóc ở đó suốt một tuần.
Nhưng chỉ khi nào anh A Húc đi ngang, tôi mới được dỗ dành.
Lúc đầu, kẹo của anh là ‘thả ngẫu nhiên’.
Về sau… lần nào cũng có.
Tôi tưởng mình ngộ ra đạo lý lớn.
Đi theo anh thì có kẹo ăn.
Rồi cứ thế mà đi theo anh… suốt mười năm.
Anh dạy tôi viết chữ, dạy tôi dùng điện thoại.
Dắt tôi đi bắt cá, đi chụp đom đóm.
Thế giới vốn trắng xóa của tôi trở nên đầy màu sắc.
Cho đến khi…
…………
Tôi đứng nguyên tại chỗ, níu tay anh A Húc không chịu đi.
“Không ra bờ hồ đâu. Em không muốn tới đó đâu, anh A Húc.”
Phương Húc quay người lại.
“Được, không đi hồ. Nhưng nơi này rất nguy hiểm. Chính Chính, giờ hãy gọi hệ thống ra đi, nói em đã tìm ra quái vật rồi, được không?”
Tôi lắc đầu, cảm thấy tim mình như hỏng mất.
Không thì sao lại đau đến thế.
Anh A Húc đưa tay lau nước mắt cho tôi.
“Chính Chính, hãy đối mặt với sự thật đi. Có phải… em đã nhớ ra rồi không?”
Tôi bịt tai, không muốn nghe.
Tôi tưởng chỉ cần đứng yên một chỗ chờ đợi, thì anh A Húc sẽ quay lại.
Nhưng anh lại nói:
“Anh chết rồi. Nhưng ngoại vẫn còn đang chờ em. Chính Chính không nhận ra là… ở lại đây càng lâu, em lại càng ít nhớ tới ngoại sao? Em không cần ngoại nữa à?”
Tôi lại khóc như cái máy kéo rồi.
“Chính Chính không có không cần ngoại! Là anh A Húc không giữ lời!”
Rõ ràng mọi thứ đang rất tốt đẹp.
Anh A Húc cùng tôi đi mua táo đỏ cho ngoại.
Nhưng lúc quay về, thấy ở bờ hồ tụ tập rất đông người.
Anh sợ tôi bị chen lấn, nên bảo tôi đứng đó đợi, còn mình thì chạy lên phía trước.
Tôi rất nghe lời.
Tôi đợi mãi… đợi mãi…
Đợi được xe cấp cứu.
Đợi được bác Phương khóc như điên.
Đợi được ngoại ôm tôi về nhà.
Mọi người nói anh A Húc là anh hùng.
Nhưng tôi không cần anh hùng.
Tôi chỉ cần anh A Húc quay về.
“Chính Chính… xin lỗi…”