Giới thiệu truyện:
Nhân ngày Quốc tế Phụ nữ, tôi mời cả nhà ra ngoài ăn lẩu.
Ai ngờ chị họ biết chuyện, liền kéo theo mẹ chồng, mẹ ruột và chồng chị ta cùng đến để “ăn ké”.
Lúc gọi món, chị họ hễ thấy món nào đắt tiền là gọi món đó; khi ăn còn dùng đũa của mình khuấy tung nồi lẩu, chẳng coi ai ra gì.
Tôi tức lắm, tối về liền chụp hóa đơn gửi vào nhóm gia đình, bảo chị ta chuyển tiền chia phần, không ngờ chị họ lại thản nhiên nói:
“Bốn người nhà chị đâu có thích ăn lẩu, cả bữa có đụng đũa đâu, toàn nhà em ăn là chính, dựa vào cái gì mà bắt bọn chị phải chia tiền?”
Sau đó, do căn phòng riêng mà chúng tôi ngồi ăn đã bị dính “sự cố tè bậy” của ai đó nên nhà hàng không chỉ hoàn tiền toàn bộ, mà còn bồi thường gấp mười lần hoá đơn bữa ăn.
Ấy vậy mà chị họ lại lật mặt nói nồi lẩu đó toàn là do bọn họ ăn nên tiền bồi thường đều phải chi cho họ.
Tôi nhìn tin nhắn cười khẩy. Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!