Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lục Vãn nhìn cô, lông mày cau lại chặt, bất ngờ đưa tay kéo mạnh, định lôi cô ra ngoài.
Nhưng không ngờ, cô vừa ra tay, Thẩm Khê lập giữ chặt cổ tay cô lại.
Sức lực hai ngang ngửa.
Trong khoảnh khắc đó, hai người cứ giữ nguyên tư thế đối như vậy, mắt giao nhau giữa không trung như sắp tóe lửa.
Lục Hằng khẽ ho một , vội kéo tay Lục Vãn ra: “Chị, đừng loạn nữa.”
câu đó, Lục Vãn càng thêm phát điên.
Trong lúc nóng , cô bật ra một câu tổn thương người : “A Hằng, dù em là con trai thì phải giữ mình ?”
Câu nói vừa dứt, không khí lập đông cứng lại.
Giữ mình?
Lục Hằng thấy nực cười.
Thời đại này có đàn ông phải giữ mình thôi ? Vậy còn phụ nữ thì ?
kia, anh đã nhìn thấy Lục Vãn lần lượt thay người yêu, rõ ràng anh yêu cô, vậy ngang nhiên thân mật với người mặt anh.
Anh chưa từng trách móc cô điều , khuyên cô nên nghiêm túc với tình cảm, đừng tổn thương người .
Thế giờ lượt mình lại nói là không giữ mình. Trong đây là bạn gái tiên của anh, dù là giả.
Sau lưng chợt vang lên nói của Thẩm Khê.
“Lục Vãn, nói chị đã thay bao nhiêu người bạn trai nhỉ, chị có tư cách nói em trai mình ?”
“Nếu em ấy không giữ mình, vậy chị thì ? Phải gọi là bẩn thỉu mới đúng.”
nói bình thản, nhưng lời lẽ thốt ra lại sắc bén, đâm thẳng vào tim người không chút nương tay.
Tuy lời khó nhưng lại là sự . Có lẽ Lục Vãn sắp chọc phát điên.
Lục Hằng ngẩng nhìn cô, quả nhiên thấy mắt cô dán chặt vào Thẩm Khê, sắc mặt đen lại đáng sợ.
Cảm giác tình hình sắp bùng nổ.
Lục Hằng lặng lẽ thở dài một , quyết định nhanh chóng kết thúc chuyện này, bèn nói tiếp theo lời Thẩm Khê: “Chị, em và Thẩm Khê yêu nhau, em hy vọng chị có chúc phúc cho bọn em, đừng cản trở nữa.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Lục Vãn tối sầm bỗng tái đi một lúc.
Cô dường như chẳng để tâm , để ý một chữ, môi khẽ lặp lại: “Yêu nhau?”
“Chị không tin…”
Thấy Lục Vãn còn tự lừa mình dối người, Lục Hằng mất kiên nhẫn, cau mày nói: “Chị, đừng vô lý nữa. Chị về đi.”
Nói xong, anh lùi vài bước, kéo tay Thẩm Khê đóng cửa lại.
Cánh cửa khép lại.
Lục Vãn đứng cửa, như hóa thành khúc gỗ, không nhúc nhích.
Một lúc sau, trong vang lên những âm thanh ám muội.
“Đừng …”
đàn ông xen lẫn giường đung đưa không ngừng kích thích thần kinh của Lục Vãn. Cô gần như không còn đứng vững nữa nhưng tự ngược bản thân tiếp tục .
21
Trái tim như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua, từng nhịp từng nhịp dày vò Lục Vãn, cơn đau dữ dội lan khắp toàn thân.
Khoảnh khắc này, cuối cùng Lục Vãn hiểu được cảm giác của Lục Hằng nhìn thấy cô ở người .
Qua một hồi rất lâu rất lâu.
Lục Vãn mới lê thân nặng nề rời đi.
cô đi , âm thanh trong phòng chưa dứt.
là trong phòng lại không hề như Lục Vãn tưởng tượng.
Lục Hằng và Thẩm Khê ngoan ngoãn ngồi bàn vẽ tranh, còn những động kia… đều phát ra từ trong điện thoại.
Thấy thời gian đủ lâu, Lục Hằng liếc nhìn Thẩm Khê cạnh, gương mặt không biểu cảm, bèn liều hỏi: “Chắc được ? nửa .”
vậy, bút của Thẩm Khê khựng lại, trong mắt thoáng lóe lên một tia giễu cợt nhưng không nói , đứng dậy tắt điện thoại.
Âm thanh ngượng ngùng lập biến mất.
Nhưng bầu không khí kỳ lạ trong phòng lại không vì thế tiêu tan, Lục Hằng thấy xấu hổ.
Anh liếc sang Thẩm Khê, thấy cô cụp mắt xuống, tay tiếp tục vẽ tranh không ngừng.
Bộ dáng bình tĩnh thong dong, không hề có chút rối loạn.
Thấy vậy, trái tim đập loạn vì lúng túng của Lục Hằng dần bình ổn lại.
mắt vô thức rơi vào màn hình.
Lờ mờ có thấy xúc tu của một con bạch tuộc, nhìn kỹ hơn, những xúc tu ấy lại mọc đầy những con mắt nhỏ chi chít, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía anh, như ngay giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi màn hình và xuất hiện cạnh anh.
Ngay lập , Lục Hằng nổi cả da gà.
Nhìn quá giống .
sự, sự rất muốn cosplay…
Có lẽ vì nhìn quá nhập tâm, Lục Hằng vô tình cây bút trên bàn rơi xuống đất.
“Cạch” một .
Thẩm Khê ngừng tay, ngẩng nhìn Lục Hằng, hỏi: “ vậy?”
nói ấy kéo suy nghĩ lạc trôi của Lục Hằng quay trở lại, anh phản ứng chậm một nhịp, mở miệng, hơi run: “Thẩm Khê, nhân vật này là vậy? Em có cosplay không?”
Thẩm Khê khẽ cười, nhẹ nói: “Đây là một nhân vật trong tiểu thuyết Đứa con của quái vật, hiện chuẩn anime, chị là người phụ trách.”
“Thịch.”
tim đập dường như vang vọng ngay tai, mắt Lục Hằng lên sự khao khát mãnh liệt, gần như tràn ra ngoài, rực rỡ hệt như … đầy háo hức muốn cosplay nhân vật ấy.
Thấy vậy, trong mắt Thẩm Khê lướt qua một tia ý cười, nói mang theo một chút nuông chiều: “Sang năm sẽ ra mắt, em có dựa theo bản này để trang phục .”
Lục Hằng hơi do dự: “Cái này… chắc là cần giữ bí mật ?”
Tuy rất muốn cosplay nhưng chuyện liên quan bảo mật của công ty, anh điều.
Thẩm Khê lắc : “Không , nhân vật này từng được đăng teaser . Nếu em cần chi tiết, chị có cung cấp.”
vậy, mắt Lục Hằng lập sáng lên.
đây anh luôn nghĩ Thẩm Khê là kiểu người lạnh lùng ít nói nhưng sau quen mới phát hiện ra cô rất tốt.
Lục Hằng không kìm được buột miệng: “Bảo chị rút khỏi mạng xã hội, thì ra là chuẩn cho anime này.”