Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f9oXTVnmM
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Bà khơi lại chuyện cũ, khiến lòng tôi ngổn ngang cảm xúc.
Tôi của trước kia đúng là quá ngốc.
Trong mối quan hệ này, tôi đã quá hèn mọn.
Rõ ràng tôi là con nhà giàu có, vậy mà bị Lục Kiến Tinh nắm thóp, cái gì cũng phải nhún nhường, chuyện gì cũng đặt anh ta lên hàng đầu, chỉ sợ anh ta không vui, không hài lòng.
Lục Kiến Tinh đã nắm rõ tính cách của tôi, càng lúc càng lấn tới.
Anh ta luôn hạ thấp tôi, hở chút là dọa chia tay. Càng như vậy, tôi lại càng bất an, sợ bị anh ta bỏ rơi.
Có lẽ chính vì thế mà Lục Kiến Tinh mới dám công khai đi đăng ký kết hôn với Tô Lan.
Anh ta chắc chắn nghĩ rằng, tôi đã bị “thuần hóa” hoàn toàn rồi.
Tôi chưa từng yêu ai trước đây, cứ tưởng yêu một người là phải làm người đó vui vẻ.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng, yêu một người — trước hết phải để bản thân được hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, tôi mỉm cười với mẹ của Lục Kiến Tinh:
“Dì à, chuyện trước kia là chuyện trước kia. Bây giờ là bây giờ.”
“Nếu hôm nay không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, thì tôi chỉ có thể báo công an.”
Tôi mở cửa đi ra ngoài.
Mẹ của Lục Kiến Tinh đứng sau lưng tôi, tức giận hét lên:
“Niệm Sơ, con nghĩ kỹ hậu quả chưa?”
“Hôm nay có rất nhiều người thấy con làm tiểu tam đấy.”
“Bất kể thật hay giả, danh tiếng của con cũng đã bị hủy rồi.”
“Đến lúc đó, nếu con quay lại cầu xin Kiến Tinh cưới con, thì nhà dì chưa chắc đã đồng ý đâu!”
Tôi tức đến không chịu nổi, bật lại:
“Không cần dì lo. Con đã kết hôn rồi.”
Tôi cúi xuống nhặt điện thoại dưới đất, định lập tức gọi cảnh sát.
Nhưng Lục Kiến Tinh lao tới giật tay tôi lại.
Anh ta lạnh giọng:
“Lâm Niệm Sơ, em nhất định phải phá hoại đám cưới của tôi và Tô Lan đúng không?”
“Được thôi, vậy tôi cũng không che chở cho em nữa.”
Nói rồi, anh ta đẩy mạnh tôi ngã xuống đất, quay sang đám người đang ồn ào quanh đó:
“Kéo cô ta vào phòng khách, đừng để phá rối buổi lễ.”
Ngay lập tức, bảy tám gã đàn ông lao đến, hò hét phấn khích kéo tôi đi.
Còn chưa vào phòng, họ đã bắt đầu sàm sỡ. Nếu để bị lôi vào, hậu quả tôi dám nghĩ cũng không dám tưởng tượng.
Tôi vùng vẫy điên cuồng, nhưng hoàn toàn không thoát nổi.
Đúng lúc ấy, rầm! — cửa chính bị đá tung ra.
Một giọng nam lạnh lùng quát lớn:
“Các người dám động vào vợ tôi?!”
Nước mắt tôi lập tức trào ra.
Là Thẩm Ước đến rồi.
Hối hận cũng đã muộn
Thẩm Ước vốn biết võ, lại mang theo cả chục vệ sĩ.
Họ vừa vào liền lập tức khống chế được tình hình.
Đám bạn của Lục Kiến Tinh và Tô Lan nháo nhào, ai dám chống đối liền bị đánh gục ngay tại chỗ.
Thẩm Ước nhanh chóng chạy đến, bế tôi lên khỏi mặt đất.
Anh ôm tôi, mắt đỏ hoe vì đau lòng, khẽ nói bên tai tôi:
“Là anh sai, anh đã không ở bên cạnh bảo vệ em.”
Tôi úp mặt vào ngực anh, mũi cay xè, nghẹn ngào hỏi:
“Anh tìm thấy em bằng cách nào?”
Thẩm Ước nói:
“Anh thấy có người livestream cảnh họ bắt nạt em. Anh lập tức dùng hết mọi mối quan hệ để định vị được căn biệt thự này.”
“Vợ à, yên tâm. Có anh ở đây, sẽ không ai dám làm em tổn thương nữa.”
Lúc này, Lục Kiến Tinh bước tới.
Anh ta tức giận nhìn Thẩm Ước:
“Anh là ai? Lâm Niệm Sơ là vị hôn thê của tôi, anh đừng chạm vào cô ấy!”
Thẩm Ước nhìn anh ta đầy khinh thường, thản nhiên đáp:
“Anh? Anh mà xứng cưới Niệm Sơ à? Tôi nhịn anh lâu rồi. Những chuyện anh làm mấy năm qua, tôi biết hết. Hôm nay thay vợ tôi dạy dỗ anh một trận.”
Anh nói xong liền giáng một cú đấm vào mặt Lục Kiến Tinh.
Lục Kiến Tinh bị đấm ngửa ra sau, đầu óc choáng váng, nằm lăn dưới đất mãi không bò dậy nổi.
Anh ta nằm rạp dưới sàn, nửa bên mặt sưng tấy, giọng run rẩy hỏi tôi:
“Niệm Sơ… người đàn ông này là ai? Em… thật sự đã kết hôn rồi sao?”
Tôi chẳng buồn đáp. Không thèm liếc anh ta một cái.