Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Tôi giật mình, còn chưa mở miệng thì đầu dây bên đã tút tút cúp máy.

Những lời “con trúng thưởng rồi” suýt bật ra đến nơi, đành nghẹn lại nơi cổ họng.

Thôi vậy, này mà nói mấy chuyện cũng không hợp. Trước tiên, phải đến bệnh viện xem tình hình của Chí Hào đã.

Nghĩ , tôi ghé tiệm ven đường mua một giỏ trái cây, rồi xách thêm hai thùng thực phẩm bổ, vội vã chạy tới bệnh viện.

Trước khi bước vào, tôi lôi chiếc khẩu trang trong túi ra đeo lên.

Chuyện tôi đi tẩy nốt ruồi, tạm thời chưa cần cho ba mẹ biết.

Tay xách nách mang mấy túi đồ đi vào phòng bệnh, vừa ngẩng đầu, tôi đã thấy mẹ đang cúi mặt, kiên nhẫn tách từng hạt lựu, rồi từng hạt lại đưa tận miệng cho em trai.

Chí Hào nằm ườn trên giường, tay chơi game, miệng há ra nhận từng miếng mẹ đút. Ăn xong, hạt lựu thì cứ tiện tay nhổ bừa xuống sàn.

Tôi khẽ hắng giọng:

“Mẹ, con mua ít trái cây với đồ bổ đây. Em rồi ạ?”

Mẹ chẳng buồn ngẩng lên, chỉ đáp hờ hững:

“Bác sĩ vừa mổ xong, bảo là gãy xương cẳng chân, phải nằm viện vài hôm. Tiền viện phí còn chưa đóng, con đi đóng luôn đi.”

Em trai liếc tôi một cái, rồi thản nhiên xoay người, tiếp tục dán vào màn hình điện thoại.

Tôi gật đầu, đặt đồ xuống, quay đi thì mẹ lại gọi giật lại:

“Khoan đã! Cầm ấm nước đi đổ đầy, tiện thể ra tiệm xa xa mua ít cơm ngon cho mẹ con ăn. Đồ ăn ở căng-tin nhạt lắm, chẳng có tí dinh dưỡng . , nhớ ghé tiệm trái cây mua thêm ít lựu nữa, em con thích ăn.”

Tôi lần lượt ghi nhớ từng việc, làm xong hết cũng đã bảy tối.

Vừa bước vào phòng bệnh đã nghe tiếng Chí Hào than đói, mẹ lập tức đón lấy túi đồ ăn trong tay tôi, giọng đầy trách móc:

“Con làm gì mà lâu hả? Để em con nhịn đói cả buổi!”

Một ấm ức dâng lên trong lòng, tôi vừa lên tiếng giải thích thì mẹ chợt cau mày nhìn tôi, phát hiện ra chiếc khẩu trang trên mặt:

“Sao con lại đeo cái này?”

Tôi bịa đại một do cho , nhưng nhìn thấy mẹ vẫn đang dịu dàng gọt trái cây cho em, quan tâm từng miếng cơm hớp nước, trong lòng lại dâng lên khát khao được yêu thương.

“Con… bị xước mặt ở chỗ làm thôi ạ. Bác sĩ băng lại, sợ nhiễm trùng đeo khẩu trang cho chắc.”

“Cái gì cơ? Bị ở đâu? Có nặng không?” — mẹ lập tức hoảng hốt hỏi dồn.

Tôi mỉm cười lắc đầu, lòng bỗng thấy ấm áp — hóa ra mẹ vẫn còn lo cho tôi.

Nhưng nụ cười chưa nở hết, đã cứng đờ lại.

Mẹ bất ngờ đưa tay giật phăng khẩu trang tôi xuống, vừa nói vừa sấn lại gần:

“Để mẹ xem , nói là làm trầy cái nốt ruồi nhé! Nó là mệnh căn của con đấy! Mà nếu nó có chuyện gì…”

Giọng bà run lên, tay lại kéo băng trên mặt tôi ra xem cho bằng được.

Tôi hoảng hốt lùi ngay phía sau, giữ chặt lấy mặt.

Trong đầu chợt ùa ký ức tuổi thơ — mỗi lần tôi vừa nhắc đến chuyện tẩy nốt ruồi, đều bị mẹ đánh cho một trận tơi tả.

Nếu mà bà biết tôi đã thật sự tẩy nó đi…

Chắc căn nhà này cũng phải bay nóc mất thôi.

Tôi thấy mẹ trừng nhìn mình, giọng đầy bực bội:

“Con làm gì mà né ra ? Nhìn một cái thôi có chết ai đâu. có nghe mấy bác sĩ tào lao nói bậy nhiễm trùng gì , toàn là chuyện nhảm nhí. Mau cho mẹ xem đi, vết thương này có vẻ sát nốt ruồi lắm… nhanh lên, để mẹ coi có đụng vào nó không…”

Một nỗi chua xót dâng lên trong lòng. Hóa ra, trong mẹ, sức khỏe của tôi còn không bằng một cái nốt ruồi.

Chưa kìm nén cảm giác ấy, bàn tay mẹ đã bất ngờ lao phía tôi.

Tôi nhắm chặt , gần như chấp nhận số phận.

thay, đúng ấy, một giọng nói lạnh lùng cất lên ngoài cửa, cắt ngang hành động của bà:

“Cảnh sát đây, xin hỏi… ở đây có Chí Đệ không?”

2.

“Xin chào, cho hỏi có phải là người nhà của Từ Chí Hào không?”

Mẹ tôi khựng lại, nghi ngờ nhìn người vừa đến:

“Tôi là mẹ nó, tên Lâm Ngân. Có chuyện gì vậy?”

Người cảnh sát lịch sự gật đầu:

“Chào bà Lâm. Tôi là cảnh sát giao thông trách vụ tai nạn của con trai bà. Hôm nay, cậu Từ Chí Hào vượt đèn đỏ ở đường Hán Giang, va phải một cặp mẹ con đang băng đường. Phía bị hại hiện yêu cầu thường ba mươi tệ. Tôi đến để thông báo và mời hai bên cùng thương lượng.”

“Cái gì? Ba mươi ?!” – mẹ tôi bật dậy, gần như hét lên.

“Bà không đi cướp ngân hàng mà đòi tiền sao? Con trai tôi cũng bị thương, nó cũng là nạn nhân, dựa vào đâu mà bắt nhà tôi thường?”

Rồi bà tiếp tục cao giọng, vẻ mặt phẫn nộ:

“Hơn nữa, ai biết được hai mẹ con có phải dân chuyên giả vờ bị đụng để tống tiền không? Lỡ họ tự làm mình bị thương để đòi thường thì con tôi chẳng phải bị oan uổng ?”

Cảnh sát nhíu mày, có vẻ đã quen với kiểu cãi như vậy:

“Vậy bà có muốn thương lượng với bên bị hại không?”

Mẹ tôi xua tay, ngồi phịch xuống ghế, giọng đầy thách thức:

“Không cần mất công! Dù gì nhà tôi cũng không trả đồng hết. Theo tôi thấy, chuyện như này thì —”

Lời còn chưa dứt, một người bất ngờ lao tới như cơn gió, đè mẹ tôi xuống đất.

Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức khi tôi và viên cảnh sát phản ứng, hai người đã quấn lấy nhau, đánh túi bụi, tiếng gào khóc và mắng chửi vang khắp phòng bệnh.

Tôi và cảnh sát vội xông vào can ngăn — anh ấy giữ người , tôi ôm chặt lấy mẹ.

Phải mất một lâu, tách được hai người ra.

Vừa thở phào, tôi còn chưa nói gì, mẹ đã giơ tay tát thẳng vào mặt tôi — bốp!

Tiếng tát giòn tan, khiến tôi choáng váng, đầu óc ong ong.

“Đồ con bất hiếu, không mẹ thì thôi, còn bênh người ngoài, mày đứng phe hả?”

Tôi tức đến nỗi bật khóc:

“Mẹ, mẹ nhìn mặt mẹ kìa, bị cào nát hết rồi! Nếu con không kéo mẹ ra thì mẹ đã chảy máu rồi, vậy mà mẹ còn trách con sao?”

Mẹ hừ lạnh:

“Em trai mày bị người bắt nạt ngay trước cửa, mày thờ ơ như không, còn bày đặt nói ? Với lại, cái mặt mẹ mà có bị rách thì cũng chẳng sao, bị thương càng hay — mẹ còn có cớ bắt họ đền tiền nữa!”

Tôi nghẹn lại, chưa nói gì thì viên cảnh sát đứng cạnh lên tiếng:

“Thôi được rồi, chuyện trong nhà thì để nhà giải quyết. việc cần thiết là xử vụ tai nạn của cậu con trai. Mong mọi người bình tĩnh, động tay động chân. Lâm, mời trình bày lại yêu cầu thường, chúng tôi sẽ cố gắng hòa giải.”

Người vừa rồi — nạn nhân trong vụ tai nạn — lạnh giọng đáp:

“Con gái tôi bị nó đâm gãy chân nằm liệt giường, bà không thèm hỏi thăm còn dám chối tội, lại còn la lối. Tôi không hòa giải nữa! Tôi sẽ khởi kiện. Không thường đủ ba mươi thì cứ ngồi tù đi!”

Dứt lời, xoay người rời khỏi phòng.

Mẹ tôi vẫn ngồi , miệng không ngừng cãi , hệt như không hề sợ hãi.

Còn thằng em — nãy nằm phè ra như chẳng liên quan — này hoảng loạn thật sự, sắc mặt trắng bệch đi thấy rõ.

Vừa nãy khi thấy mẹ ruột bị đánh, nó chẳng buồn nhúc nhích.

Nhưng đụng chạm đến lợi ích của chính mình, thằng em tôi như bừng tỉnh sống dậy.

Nó túm lấy tay mẹ, giọng gấp gáp:

“Mẹ! Mẹ phải ngăn bà lại đi, nếu bà ấy kiện con, con sẽ không nổi đợt thẩm tra lịch! Mẹ muốn con mất luôn cái biên chế ?”

Nghe vậy, mẹ tôi như sực tỉnh khỏi cơn mê, lập tức đổi giọng xoành xoạch, quay sang người , vừa nắm tay vừa cười giả lả, dỗ ngọt đủ điều:

“Ôi chị ơi, trẻ con lỡ dại, nhà tôi cũng khổ tâm lắm. Chị xem, chúng đều là người hiểu chuyện, thôi thì giơ cao đánh khẽ nhé?”

Nhưng người — rõ ràng vẫn còn uất hận — chẳng hề lay động.

Dù mẹ tôi nói hết nước hết cái, cúi đầu xin lỗi đến mấy lần, bà vẫn lạnh như băng, chỉ đáp:

“Không có gì để nói nữa. Tôi đã quyết kiện.”

Ba mươi không phải con số nhỏ.

Mẹ lau mồ hôi, quay đầu nhìn tôi, ánh mang theo bối rối và ám chỉ — cái kiểu ánh mà tôi đã quá quen:

“Con gái , mẹ xoay xở đi…”

3.

Tim tôi khựng lại — lại nữa rồi.

Mỗi lần em trai gây chuyện, mẹ đều bắt tôi đứng ra dọn hậu quả.

Hồi nhỏ, nó lén vén váy bạn trong lớp, bị giáo phạt quét dọn một tuần — người phải cầm chổi lại là tôi.

Nó làm rơi vỡ hộp bút của bạn cùng bàn, mẹ lấy tiền tiêu vặt của tôi đi đền.

Lớn hơn , nó đánh nhau làm người khác bị thương, mẹ kéo tôi đi xin lỗi thay.

Thậm chí sau này, khi tôi đã đi làm, Từ Chí Hào muốn mua xe hơi , mẹ cũng quay sang tôi, giọng đầy đạo :

“Con góp đỉnh cho gia đình, coi như đóng góp vì nhà mình.”

Tôi không phục, đã hỏi lại:

“Tại sao sai lầm của Chí Hào cũng bắt con gánh? Con cũng là con mẹ mà.”

Nhưng đáp lại, mẹ chỉ chỉ vào nốt ruồi bên mép tôi, giọng chắc như đinh đóng cột:

“Vì con có nốt ruồi mắn, còn nó thì mang mệnh xui xẻo. Con nó là chuyện làm!”

Tôi tức nghẹn:

“Con chẳng thấy mình mắn gì cả! Cái nốt ruồi này vừa to vừa xấu. Nếu Chí Hào thích đến , con tặng luôn cho nó!”

Câu trả lời duy nhất tôi nhận lại — là một cái tát giáng thẳng vào mặt, cùng những lời chửi mắng không dứt.

Nhưng sau khi cơn giận đi, mẹ lại dịu giọng dỗ dành:

buồn nữa. sinh hai đứa, thầy tướng từng nói, nốt ruồi này sẽ lớn dần theo năm tháng, là dấu hiệu vận đang tích lại. Đến năm hai mươi lăm tuổi, phúc khí của con sẽ đến thôi.”

Thấy tôi vẫn im lặng, bà lại nói tiếp:

“Con là chị, em một thì sao? Người sống không ích kỷ. Sau này nó lớn, nó sẽ báo đáp con, đến con già còn phải dựa vào nó .”

Cứ như , sau mỗi lần mẹ “giảng đạo”, tôi lại mềm lòng mà nhượng bộ.

Nhưng lần này, tôi không muốn nhường nữa.

Nhường hết lần này tới lần khác, chỉ khiến nó càng lấn tới.

Quả nhiên, câu “không” vừa thoát ra khỏi miệng, bàn tay mẹ đã giáng thẳng xuống:

“Con có muốn ép chết em trai mình không hả? Nó đi làm, còn con đã đi làm hai năm rồi, nó lần này thì sao?”

Tôi nghẹn lại, nước lưng tròng:

“Mẹ, tiền của con không phải gió thổi mà có! Con đã nó trả nợ bao nhiêu lần rồi. Với lại, nó không đi làm thì con có ? Con vừa lại bị đuổi việc chỉ vì cái nốt ruồi chết tiệt này! Mẹ nói con sắp hai mươi lăm tuổi rồi, sao chưa thấy ‘vận ’ mẹ hứa đâu? Ngược lại, cái đứa mà mẹ bảo xui xẻo, nó học hành hời hợt mà lại đỗ công chức ngon lành. Hay là nốt ruồi mắn này thật ra đang ‘vượng’ cho nó?”

Mẹ chợt khựng lại, cơn giận lắng xuống, giọng cũng đột nhiên trở ấp úng:

“Con… con nói linh tinh! là vì nó thông minh, ‘thể chất xui xẻo’ cũng chẳng ảnh hưởng nổi. Còn con, mất việc thì đi tìm việc khác, đổ tại nốt ruồi. Mẹ nói là nốt ruồi mắn thì sao mẹ hại con được? Có thời gian thì tự nhìn lại mình, nghĩ lung tung. Rồi con sẽ hai mươi lăm tuổi, tin mẹ đi, mọi thứ sẽ tốt lên.”

Thấy tôi vẫn im lặng, bà lại xuống nước, như ban ơn:

“Thôi được rồi, mẹ hứa với con. Miễn là con Chí Hào giải quyết vụ này, mẹ coi như xóa cho con năm năm tiền sinh hoạt phí, được không?”

Tôi bật cười trong tức giận.

Năm năm tiền sinh hoạt phí đổi lấy ba mươi — mẹ đúng là thương con trai hết mực.

Nhưng giận thì giận, tôi vẫn gật đầu.

Từ ngày đi làm, mỗi tháng tôi đều phải đưa mẹ sáu ngàn “tiền nhà”. Theo bà nói, đây coi như “đóng góp cho gia đình”. Tính ra, “thỏa thuận” này còn rẻ cho tôi.

Ba mươi đổi lấy năm năm yên thân — thôi cũng đáng.

Vốn kể cho họ chuyện tôi trúng số, nghĩ lại, chẳng có gì phải nói nữa.

Năm mươi , tôi phải dùng để trả bớt số nợ đã vay vì đóng tiền sinh hoạt suốt thời gian . Thực ra số còn lại chẳng bao nhiêu, chẳng cần thiết để họ vui mừng hão huyền.

Tùy chỉnh
Danh sách chương