Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vạn Thủ Sơ giờ đây đã không thể nhân đạo, mà đứa con trong bụng ta lại đứa con nối dòng duy nhất của hắn.
Thế nên, hắn sẽ không dễ dàng để ta rời khỏi Hầu phủ đâu.
Tối đó, hiếm hoi lắm hắn mới đến viện của ta, vừa bước vào đã ngồi xuống bên cạnh ta, làm ra vẻ hòa nhã.
“Dạo này tiểu tử trong bụng thế nào rồi? Con của ta nhất định sinh long hoạt hổ, nghịch ngợm lắm đây.”
Kiếp trước, việc ta mong hắn cười với mình thôi cũng là điều xa xỉ, nhưng giờ đây ta chỉ thấy nụ cười của hắn thật kinh tởm.
Ta ghét bỏ lùi ra sau tránh né.
Sự kiên nhẫn của Vạn Thủ Sơ chỉ có vậy, thấy vậy lại nổi giận: “Đừng được đằng chân lân đằng đầu, nàng còn muốn gây sự đến bao giờ?”
“Nếu Hầu gia không chịu hòa ly, vậy thì hãy viết rõ ràng lý do ta gả đến đây vào gia phả, lập truyện dựng bia cho ta.”
Vạn Thủ Sơ bị ta chọc tức đến mức ôm ngực, từ khi hắn không thể nhân đạo thì sức khỏe ngày càng suy yếu.
“Nàng điên rồi!” Hắn bỏ lại câu nói đó rồi giận dữ bỏ đi.
Hắn không dám thừa nhận, mọi người trong Hầu phủ đều không dám thừa nhận.
Năm đó, nếu không phải ta gả đến, Hầu phủ của bọn họ e rằng đã sớm bị tịch thu nhà cửa, tống vào ngục.
Hầu phủ những năm này thu không đủ chi, nợ triều đình rất nhiều tiền, thấy Hoàng thượng sắp điều tra đến bọn họ.
Thế là bọn họ xuống Giang Nam tìm phú thương giải quyết khó khăn, đúng lúc phát hiện nhà ta có con gái đợi gả, liền hưu phu nhân quá cố, cưới ta vào cửa.
Vị phu nhân quá cố nhận được hưu thư, khí huyết công tâm, một mạng lìa đời.
Bọn họ cắn rứt lương tâm, liền đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta, nghĩ rằng làm như vậy có thể an lòng.
Của hồi môn ta mang đến phần lớn đều được dùng để lấp đầy các khoản nợ, nhờ đó Hầu phủ mới thoát khỏi tai họa diệt vong.
Bùi Cẩm Tú nhất định không biết, người thực sự hại c.h.ế.t tỷ tỷ nàng ta, chính là Vạn Thủ Sơ.
—
[ – .]
Ta viết một lá thư về quê nhà Giang Nam.
Báo cho phụ thân rằng ta sẽ sớm trở về nhà.
Phụ thân cứ nghĩ ta ở kinh thành bị ức hiếp, rất lo lắng, viết thư dò hỏi ta đã gặp phải rắc rối gì.
Ông nói nhị cữu cữu của nhị phòng đã lên kinh thành để làm chỗ dựa cho ta.
Tính toán hành trình, nhị cữu cữu giờ này chắc đã vào kinh.
Ngọc Mặc thấy ta ưu tư, tò mò hỏi: “Mỗi lần nhận được thư của lão gia, tiểu thư đều vui vẻ mấy ngày, sao lần này lại chẳng vui chút nào?”
“Nhị cữu cữu sắp đến kinh thành rồi.”
Ngọc Mặc cười nói: “Đây là chuyện tốt mà, nhị công tử và đại phòng chúng ta thân thiết, trước đây chẳng phải tiểu thư rất thích vị nhị cữu cữu này sao?”
Thế nhưng, chính vị nhị cữu cữu tốt bụng này của ta, sau khi phụ thân ta qua đời liền bất chấp di nguyện của ông, nuốt chửng toàn bộ gia sản.
Thậm chí còn cấu kết với Bùi Cẩm Tú, cùng nhau hại c.h.ế.t đứa con của ta.
Ta nắm chặt bức thư, dặn dò Ngọc Mặc: “Ngươi phái vài người đắc lực đến dịch quán canh chừng, nếu nhị cữu cữu đến lập tức bẩm báo, tuyệt đối đừng để ông ta phát hiện.”
Tuy rằng Ngọc Mặc nghi hoặc nhưng vẫn nghiêm túc vâng lời.
Nàng ấy làm việc rất cẩn thận, ta tin tưởng được.
Chỉ sợ nhị cữu cữu lần này đến kinh không phải để làm chỗ dựa cho ta, mà là muốn hãm hại ta.
Ông ta lo lắng ta sinh ra đích tử của Hầu phủ, sau này sẽ kế thừa gia nghiệp.
Rất nhanh sau đó, Ngọc Mặc bẩm báo với ta rằng nhị cữu cữu đã nghỉ chân tại dịch quán.
Và điều khiến ta bất ngờ nhất là, người của Bùi Cẩm Tú cũng đã đến dịch quán tìm ông ta.
Hai người bọn họ, thế mà lại cấu kết với nhau ngay từ bây giờ sao?
“Không ngờ ngày thường nhị gia trông có vẻ thật thà chất phác, nhưng lại ngấm ngầm giúp đỡ người ngoài.” Ngọc Mặc bức xúc nói.
Mỗi bước mỗi xa
“Chỉ có rắn độc biết ngụy trang, mới có thể ra đòn chí mạng.”
New 2