Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Ta và mẫu thân ta trang sức và túi thơm ở ngõ phía thành.

Ngõ , ngập tràn hương thơm, âm thanh uyên ương hoang dã yêu nhau nghe đầy tai.

Nơi đây có nhiều nhất chính là các ổ tư nhân, trang sức túi thơm của ta không cần các cô nương đến mua.

nhân ở đây sẽ mua một hai món để dỗ cho các cô nương đó vui lòng

Cứ như thế, hai mẫu nữ ta duy trì được cuộc .

Mẫu thân ta thích diện, ta không an phận.

Bởi không chỉ một lần ta bắt gặp nhân từ trong phòng bà đi ra.

Năm ta mười hai tuổi, bà đã một nhân rời đi.

Lúc đi, bà mang chút bạc ít ỏi trong nhà.

Ta quỳ xuống cầu xin mẫu thân cho đi , bà đẩy ta ra, không thèm quay đầu lại mà lên xe ngựa.

Ta chạy đuổi xe ngựa một đoạn đường rất dài, gọi khản cổ họng, đến lạc giọng, nhưng xe ngựa vẫn không dừng lại.

Ban đêm, ta bắt đầu sốt, run rẩy cuộn tròn lại, vừa vừa gọi: “Mẫu thân, con khó chịu”.

Nhưng mẫu thân đã đi , không cần ta nữa.

Ta không có tiền mua thuốc, cứ thế mà trong căn nhà tồi tàn chống chọi hai .

Trong nhà hết gạo, hai bánh bao còn sót lại trong bếp đã giúp ta sót.

Sau đó, nhiều đêm ta luôn từ những giấc mộng mà lóc tỉnh giấc.

Nhìn căn nhà trống rỗng, ta bất lực ngồi đến hừng đông.

Ta không còn người thân nào nữa, thật sự là không còn nữa .

Cuối có một ta đã nghĩ thông suốt.

Phụ thân khi còn không thương ta, mẫu thân lại bỏ rơi ta.

Càng như vậy, ta càng phải thật tốt.

Thế đạo này vốn dĩ đã khó khăn, nữ tử càng vất vả hơn.

Nhưng ta nhất định phải tự bước ra một con đường rộng rãi bằng phẳng.

Ta làm phát đạt, trở thành một nữ chủ tiệm được mọi người kính trọng.

Quầy hàng ở ngõ ta vẫn tiếp tục , tháng trôi qua như dòng nước chảy dưới chân.

Thoắt ta đã mười bốn tuổi, đã là một cô nương duyên dáng yêu kiêu.

Những nhân đi vào ổ bắt đầu trêu chọc ta, nói ta xinh đẹp hơn đám son phấn tầm thường kia rất nhiều.

“Nghe nói mẫu thân ngươi đã bỏ người khác , một tiểu cô nương như ngươi một khó khăn lắm, hay là đi ta đi, ta cho ngươi ngon uống ngon, lại sai hai nha hoàn hầu hạ ngươi có được không?”

“Ôi chà, tiểu cô nương này dùng mắt trừng ta, lộ ra một chút quật cường, ta thích.”

“Không ở trên giường, ngươi còn có cứng rắn như vậy không, có khi giống như những nữ nhân kia, lả lơi quyến rũ đến chảy nước ra chứ.”

Người cuối nói chuyện, ta đã từng gặp, là tiểu cữu tử của huyện lão gia huyện Phụng An, tên là Lưu Nhân, vài trước còn mua của ta hai túi thơm để tặng người tình.

Nghe nói trước đây hắn ta chỉ lui tới thanh lâu kỹ viện nổi tiếng, nhưng không hiểu sao sau này lại thích kiểu ổ tư nhân.

Ta đoán, có lẽ trong con ngõ này không chỉ có nữ nhân, mà còn có nhân.

họ buông lời trêu chọc ta một lát, vẻ mặt hớn hở đi thẳng vào trong ngõ.

Ban đêm ta dọn hàng về nhà, nhìn hai gian nhà đất lung lay sắp đổ, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Bị nhân trêu ghẹo giống như bị sắt nung dí vào người, sự cay đắng này chỉ có ta tự hiểu rõ.

Phải nói rằng việc mẫu thân ta chọn đặt quầy hàng ở ngõ là một con đường khôn ngoan, dù sao thì lúc đó phụ thân ta đánh bạc bị đánh chết, cuối ngay tiền bồi thường không có.

Nhà cửa đã bị thua hết sạch, hai mẫu nữ ta còn phải , đây là một con đường .

Nhưng giờ mẫu thân ta đã đi, đối với một hoàng đại khuê nữ mới mười mấy tuổi như ta mà nói, việc hàng hàng ở nơi ổ không chỉ nguy hiểm, mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng.

Tuy ta không gả cho người khác, nhưng không bị mang tiếng xấu.

Mặc dù những lời đàm tiếu về mẫu nữ ta chưa bao giờ ngừng lại.

“Nhìn kìa, hai mẫu nữ họ lại đi ngõ hàng , không là đi hàng thật, hay là đi thân nữa.”

“Người lớn kia chắc chắn là đã làm nghề đó , còn đứa nhỏ thì, có mẫu thân như vậy ở trước, nàng ta học , sau này chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”

Những lời này ta đã nghe được quá nhiều, nhưng mẫu thân ta thật sự đã làm nghề đó, nên ta chỉ có thể nhẫn nhịn.

Hiện tại nếu ta tự hàng ở đầu ngõ, ta không thể đảm bảo một nào đó, ta sẽ không bị kéo vào một ổ tư nhân nào đó.

Huống chi ta làm lớn, thì không thể cứ mãi kẹt trong con ngõ nhỏ này.

Thế là, ta đã dời quầy hàng đến phố Thanh Thạch ở trung tâm thành.

Phố Thanh Thạch là con phố náo nhiệt và sầm uất nhất huyện thành, điều duy nhất không tốt là nó cách nhà ta khá xa, mỗi phải đi bộ gần một canh giờ.

Có lẽ là do ta may mắn, có một đại nương họ một , trong nhà có phòng trống, có thể cho ta ở miễn phí.

Nhưng có một điều kiện là ta phải chữ cho nữ của bà.

“Ta đã quan sát con , con chữ, là một bé gái mà dám bôn ba làm , sau này nhất định sẽ trở thành một nữ tử giỏi giang, khuê nữ kia của ta nghịch ngợm lắm, mỗi lần đưa đến nữ học đều phải đợi bị mắng mới chịu đi học, còn thường xuyên bị mời trưởng bối đến, con là một đứa trẻ lanh lợi, con chữ cho con bé đó coi như tiền thuê, thì không cần phải chạy đi chạy lại quãng đường xa như vậy để buôn nữa.”

Nữ của đại nương, ta đã từng gặp, đúng là có chút bị chiều hư.

Bởi có một lần tiểu cô nương đó đến quầy hàng của ta chơi, làm rơi một cây trâm xuống đất.

Tiểu cô nương quay người định bỏ đi, ta bảo tiểu cô nương nhặt cây trâm lên, tiểu cô nương quay lại nhổ nước bọt vào ta, bị ta đè xuống đất dỗ một trận.

Tiểu cô nương vừa vừa nói sẽ gọi mẫu thân đến để trút giận cho .

Đó là lần đầu tiên ta gặp đại nương, bộ dáng với vẻ mặt hiền từ.

Đừng nói là trả thù cho nữ , bà còn liên tục xin lỗi ta, còn bồi thường tiền cây trâm cho ta nữa.

Cây trâm đúng là đã hỏng, ta tượng trưng lấy mười văn tiền.

đại nương nhìn đứa nữ sướt mướt, trên mặt lại hiện lên vẻ vui mừng.

Sau này, đại nương thường xuyên tìm ta trò chuyện, tính cách bà rất tốt, có khi còn mang thức đến cho ta.

vậy, ta đại nương không chỉ ta chữ cho nữ bà, mà còn có ý ta dỗ nữ của bà.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, ta là người ngoài, làm sao có thể dỗ con người khác được.

Nhưng ta vẫn chuyển đến nhà đại nương ở, căn nhà đất của ta đã bị một trận mưa lớn làm sập.

Tùy chỉnh
Danh sách chương