Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
06
“AAAAA…!!”
Một người đàn ông… không mảnh vải che thân, ngơ ngác ngồi sàn, ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi đỏ mặt che mắt:
“Mặc đồ vào cái coi!”
“Hả?”
Tần Hoặc cúi nhìn bản thân, mặt lập tức đỏ rực.
Anh ta nhảy dựng lên rồi lại ngồi thụp xuống, thấy tôi vẫn che mắt thì vội vàng lủi ra sau ghế sofa trốn.
“Cô, cô cô cô, nhà cô có quần áo không?”
Tôi suýt phát điên:
“Nhà tôi gì có đồ đàn ông! Tôi có váy với… ga trải giường, chọn đi!”
Tần Hoặc đắn đo một hồi, cuối cùng chọn… ga giường.
Khoác lên người cái dáng nửa giống thần Hy Lạp, nửa giống cosplay.
Chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ, bối rối đứng đối diện nhau.
Bụng Tần Hoặc bỗng réo lên “ọt ọt”.
Lúc này tôi mới sực nhớ — sáng đi vội, quên chưa cho anh ta bánh mì!
Hơi ngượng một chút, tôi đề nghị:
“Hay… cơm rồi hẵng đi?”
Tần Hoặc đói đến không chịu nổi, đầu cái rụp:
“Được!”
Chắc vì bị cảnh “trai trần trụi” cho choáng quá, đầu tôi bắt đầu lag nặng.
Không nghĩ kỹ đã buột miệng nói:
“Anh muốn … lẩu khô ếch không?”
07
Tôi tưởng Tần Hoặc sẽ từ chối.
Không ngờ anh ta đồng ý cái rụp.
Đồ được giao rất nhanh, mấy chốc một nồi lẩu ếch siêu to đã bày ra bàn.
Tôi phất tay hào sảng:
“ nhiên nhé, tôi gọi phần đại!”
Tần Hoặc đầu, cầm đũa, nét mặt có chút phức tạp nhìn đống thịt ếch trong nồi.
Tôi đoán chắc anh ta “đồng cảm đồng loài”.
“Đừng ngại, đi mà!”
Tôi gắp cho anh ta một cái đùi:
“Lẩu khô ở đây… ngon tuyệt cú mèo.”
Tần Hoặc đầu, gắp cái đùi lên cho vào miệng.
Phải công nhận, anh ta đẹp .
Lông mày cao, sống mũi sâu, có nét lai tây.
Lông mi dày dài quạt nan, che lấy đôi mắt có đường nét rất thu hút.
Tôi nhìn một cái, rồi lại không kiềm được nhìn thêm cái .
Một anh đẹp trai này mà lại bị ếch – đúng là quá tàn nhẫn!
Khi còn là ếch, tôi thấy nói chuyện với anh ta rất nhiên.
giờ anh ta là một nam thần thì lại khiến tôi có chút lúng túng.
Có vẻ Tần Hoặc cũng cảm thấy vậy, nói lời nào, lặng thinh từ đầu đến cuối.
Chúng tôi kết thúc bữa trong một bầu không khí “lưng chừng”.
Nhìn anh ta quấn ga giường kia chắc chắn không thể về nhà, không lại bị nghĩ là trốn viện.
Tôi cầm lấy chìa khóa xe:
“Đi thôi, tôi đưa anh về.”
Tần Hoặc quấn tấm ga, rón rén thò đầu ra kiểm tra hành lang.
Thấy không có , anh ta hét khẽ:
“Không có người, nhanh lên!”
Tôi nhìn anh ta mà cạn lời, vừa định đóng .
“BÙM!” — một làn khói trắng lại nổ tung mặt tôi.
Tôi lập tức có linh cảm lành.
Quả nhiên, khi làn khói tan đi…
Anh chàng đẹp trai mũi cao mắt sâu tên Tần Hoặc đã không còn.
Thay vào đó là…
Tổng tài ếch nằm sàn, ngây ra nhìn tôi bằng đôi mắt bé xíu tròn tròn quen thuộc.
cất lên một câu Trung lưu loát:
“Đ…ệt!”**
08
Tôi sững người.
Cái gì vậy? Tổng tài của tôi đâu?
Anh ta vừa mới ở đây mà!
Tần Hoặc nhảy dựng lên, tức giận hét lớn:
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra đây!!”
Tôi vội tiến tới trấn an:
“Chắc… chắc là bị lỗi hệ thống! Nào nào, tôi hôn lại phát !”
Nói rồi tôi túm anh ta lên, nhắm mắt bặm môi hôn cái .
Mẹ kiếp… này đúng là suýt nôn .
Tôi quay đầu lau miệng, trong làn khói trắng mờ ảo, Tần Hoặc lại xuất hiện Cô Bé Lọ Lem ngược.
“Tôi bảo mà!” – tôi vui mừng reo lên.
“ công rồi!”
Tần Hoặc đứng đó nhìn tôi không nói gì.
“Sao ?” – tôi khó hiểu hỏi.
“Tôi thấy…” – anh ta cau mày nghiêm trọng.
“Có lẽ… nụ hôn này… có thời hạn.”
“Ý anh là… tôi hôn anh thì anh chỉ người được vài ?”
Tần Hoặc đầu nặng nề:
“Ừ… đại khái là . đợi thử xem.”
Ờ, biết mà.
Tôi mở :
“Mời vào.”
Tôi Tần Hoặc cùng ngồi sofa, nhìn nhau đăm đăm chờ đợi thời gian trôi qua.
Căn phòng khách trở nên nặng nề hẳn.
Tần Hoặc sợ rằng sau này mình mãi mãi sẽ ếch.
Còn tôi thì…
Tôi sợ rằng… sau này mỗi tôi sẽ phải hôn một con ếch.
quy luật Murphy vẫn nói – điều bạn sợ nhất… kiểu gì cũng sẽ xảy ra.
Quả nhiên, Tần Hoặc nói đúng.
Hai sau, khi nhìn con ếch mặt, tôi bắt đầu hỏi: công việc này… có đáng tôi phải hôn một con ếch mỗi không?
09
Cả tôi Tần Hoặc đều trầm ngâm, không mở miệng .
Đúng lúc ấy, chuông đột nhiên vang lên.
Tôi ra hiệu “suỵt” với Tần Hoặc, rồi áp mắt vào lỗ nhòm.
Là cô bạn “oan gia” của tôi — Tiểu Trương, đứng ngoài với nụ cười ngu ngơ rạng rỡ.
Tôi mở :
“Bà tới gì?”
Tiểu Trương vui vẻ nói:
“Lớp trưởng rủ tổ chức họp lớp đó! Thứ Tư tuần sau nha, tôi ghé báo bà một !”
“Tôi nói bà bị sao đấy? Không có điện thoại à?” — tôi cau mày.
“Ôi dào, tiện đường ghé thăm bà luôn mà.”
Cô ta khách sáo, vừa nói vừa đá giày ra rồi thản nhiên đi thẳng vào nhà:
“Đừng khách sáo, nhiên ở nhà nhé!”
Tôi còn chưa kịp ngăn, cô ta đã ngồi phịch xuống ghế sofa.
sau đó…
“AAAAA…!!!”
“!!!”
Tần Hoặc (hiện trong phiên bản bò sát) khó chịu nhảy sang một bên:
“Oạc.”
Tôi nhanh trí dịch lại:
“Không phải , là ếch đồng.”
Tiểu Trương trừng mắt nhìn tôi:
“Tiêu Nhiên, bà bị điên hả? Sao lại ghế sofa!?”
Tôi lặp lại, rất kiên định:
“Là ẾCH. Đồng. Không. Phải. .”
“Ếch?”
Cô ta cúi xuống nhìn Tần Hoặc.
Ánh mắt ban đầu là sợ hãi… rồi đột nhiên thèm thuồng.
“Ơ kìa, tôi tới chơi mà bà còn chuẩn bị sẵn đồ hả?”
“ mà sao không chín đi, còn sống này?” — cô ta lẩm bẩm, “ tôi xem xem, chắc phải lên mạng tra cách …”
Mặc dù mặt ếch vốn có biểu cảm, tôi vẫn nhìn rõ gương mặt Tần Hoặc lóe lên nỗi kinh hoàng.
Anh ta há miệng định nói.
Tôi phản xạ cực nhanh, kịp thời bóp chặt hai bên má anh ta khi kêu .
chỉ bằng một cú ném chuẩn xác, tổng tài ếch Tần Hoặc vẽ một đường parabol hoàn hảo… rồi rơi bõm vào chậu rửa chân.
“Oạc.”
Tôi phủi tay:
“Không phải đồ , đây là… thú cưng của tôi.”
Tiểu Trương nhíu mày nhìn tôi thể mặt cô ta không phải một mỹ nữ, mà là một con bệnh thần kinh.
Vài giây sau, cô ta lặng lẽ xách túi, mang giày vào:
“Con mẹ nó… mẹ tôi dặn rồi, không được chơi với đồ thái.”
10
Tiễn Tiểu Trương đi rồi, tôi cảm thấy hôm nay sự không còn tí sức nào hôn ếch .
Một có thể coi là may, hai là giới hạn cuối cùng.
Tôi nói với Tần Hoặc:
“Hay là… anh ở dạng ếch luôn đi. Dù sao bốn chân chắc cũng tiện hơn hai chân, phải không?”
Ánh mắt Tần Hoặc nhìn tôi thể sắp giết tôi đến nơi.
Tôi nghiêm túc ngồi xuống đối diện anh ta, nói lý lẽ đàng hoàng:
“Không, tôi nói mà. Anh nghĩ xem, một có 24 , nếu anh muốn giữ hình dạng người cả , tôi phải hôn anh 12 đấy.”
“Tôi nhấn mạnh nhé – 12 đó!”
Tôi nhặt cái gương nhỏ mặt anh ta, giọng đầy bi phẫn:
“Anh nhìn đi, nếu là người thì còn đỡ, chứ cái hình dạng này thì tôi sự…”
Tần Hoặc nhìn chằm chằm vào gương.
Tôi không biết ếch có nhìn rõ được bóng mình không, chắc anh ta hiểu cảm giác tôi hề muốn hôn một con ếch chút nào.
Anh ta cúi đầu, ủ rũ thở dài:
“Được rồi… haizz.”
“ mà mỗi , ít nhất tôi phải được người hai . Cô thấy ổn không?”
Hôn một thì chịu được, tôi đầu :
“Deal!”
Tần Hoặc chậm rãi xoay người lại, cúi đầu không nói .
Tấm lưng tròn tròn béo núc của anh ta nhìn… ngon – à nhầm, đáng thương.
Tôi hơi mềm lòng, bước tới xoa đầu anh ta:
“Anh cố gắng tìm được tình yêu đích thực đi, có khi sẽ vĩnh viễn thoát khỏi hình dạng này.”
Tần Hoặc ngẩng đầu, mặt không cảm xúc:
“Tìm một con ếch cái chắc? Hay cô nghĩ đời có ngu đến mức yêu một con ếch?”
Tôi không kìm được mà đầu:
“Ờ, đúng. Đời này gì có người ngu …”
11
Tối đó, tôi mở WeChat thì thấy Tiểu Trương đăng một status:
“ thái bên cạnh tôi, giới này sao lại này chứ?”
Tôi cảm giác cô ta ám chỉ tôi.
Tôi bình luận :
“Bà nói đấy?”
Không lâu sau, cô ta trả lời:
“Nói , người đó hiểu. Mời đối chiếu.”
Bên dưới, đám bạn cùng xưởng xôn xao hỏi chuyện gì xảy ra.
Tiểu Trương viết:
“Tiêu Nhiên bị thần kinh rồi, nuôi thú cưng, còn nó nằm ghế sofa.”
Tôi không buồn cải chính rằng đó là ếch đồng, không phải .
Thôi, danh dự của tôi… đi tong rồi.
Tôi ngả người nằm dài ghế, nhìn chuỗi bình luận nhảy liên tục, cảm thấy tuyệt vọng.
Giờ thì cũng biết tôi là “con nhỏ thái nuôi ” rồi.
Một bình luận bỗng nổi bật lên:
“Có phải Tiêu Nhiên bị Hạ Tử Văn đá rồi nên thần kinh chập mạch không?”
Tôi nhíu mày, ấn vào trang cá nhân của người bình luận.
Phần “ba khả kiến” trong WeChat của cô ta toàn ảnh – hàng chục tấm, từ tạo dáng hở hang, uốn éo, cho đến ảnh khoe người yêu.
Mà người đàn ông trong đó… trông quen lắm.
Nhìn kỹ lại – đúng là Hạ Tử Văn, người yêu cũ của tôi.
Ra là bồ mới à.
Tôi vốn định lướt qua cho xong, Tiểu Trương không nhịn được, nhảy vào bình luận:
“Nhìn cái khe ngực bà kìa, sắp nứt ra đến nơi rồi, bà vẽ luôn cái đường phân giữa cho dễ phân biệt mặt mặt sau đi!”
Tôi suýt phì cười.
Đỉnh , tôi nghiêm túc cúi đầu bái phục.
Cô kia không đáp lại – chắc là bị Tiểu Trương dọa cho sợ rồi.