Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

23

Sáng sớm hôm sau, tôi mở cửa thấy…

Một con ếch to tướng, khô queo nằm ngay ngưỡng cửa, khiến tôi hoảng hồn suýt bật ngửa.

Tôi vội ôm anh lên, quẳng vào chậu nước.

“Ục ục ục ục…”

Tần Hoặc nổi lên, phun ra mấy bong bóng, trừng mắt:

“Giỏi ha! Em tính mưu sát chồng tương lai hả?!”

Có vẻ chưa tỉnh rượu, tôi thản nhiên ấn anh lại.

“Á đau đau! Sao người tôi ê ẩm vậy?

Đêm qua em… có dẫm lên tôi không?”

Tôi lạnh mặt nhìn anh.

Anh hắng , im luôn.

Hai đứa đều ăn ý đến mức chẳng nhắc đến chuyện tối qua nữa.

Cứ , chúng tôi ăn sáng, rồi cùng đi làm.

Dù tôi phải cứ hai tiếng lại hôn một lần,

nhưng giờ anh ngoan ngoãn quay nghiêng mặt sang cho tôi hôn,

không dám quay đầu đột ngột nữa.

Tôi cũng không rõ thấy nhẹ nhõm… hay hơi hụt hẫng.

Buổi tối, khi đi ngủ, tôi thay nước trong chậu cho anh.

Sợ anh ngâm lâu bị nhăn , tôi đặt thêm một cái hộp xà vào trong, để anh có chỗ nghỉ chân.

Tôi bê chậu ra ban công một cơn choáng ập đến.

Mắt tối sầm.

Chậu nước rơi đất “choang” một tiếng, nước bắn tung tóe, hộp xà lăn lóc đến tận góc tường.

Phải mất một lúc tôi mới lấy lại thị lực.

Gần đây tôi đâu có thức khuya, chắc do ăn ít, tụt đường huyết thôi.

Nghe tiếng động, Tần Hoặc chạy ra, lo lắng:

“Sao ?”

Tôi ngồi thụp , nhìn đôi dép lê của anh, nói khẽ:

“Không sao… chỉ hơi choáng chút.”

Nhưng vài giây sau, khi tôi ngẩng đầu lên…

mắt tôi là một Tần Hoặc khổng lồ.

Khuôn mặt anh y như thường, chỉ là… tôi lại.

Anh cũng sững sờ, trố mắt nhìn tôi.

Một linh chẳng lành dâng lên, tôi run run giơ tay lên mặt.

… màu nâu sậm.

Giữa các ngón có màng mỏng.

Là… ếch.

Tôi gào thét trong lòng, bật nhảy cao mét… rồi trượt chân, “bộp” một cái ngã sấp .

Một cơn đau nhói chạy dọc chân, tôi trợn mắt rồi ngất luôn tại chỗ.

24

Khi tôi tỉnh lại, việc đầu tiên đập vào mắt là… tôi bị trói bốn chân chổng ngược lên trời, nằm xoạc ra trên một cái kim loại lạnh toát.

Trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ duy :

Tần Hoặc trả thù tôi!

Mẹ kiếp, hắn định nướng tôi!

Cảnh “ếch nướng xèo xèo, mỡ chảy tí tách” trong đầu tôi tức khắc từ kênh ẩm thực chuyển thẳng sang phim kinh dị.

Tôi hoảng loạn giãy giụa, vừa định hét lên một tay bịt kín miệng tôi lại.

Tôi cắn mạnh một cái!

tay run lên, nhưng không buông ra.

Tần Hoặc vang lên bên tai, khẩn trương:

“Em tỉnh rồi! Bác sĩ! ấy tỉnh rồi!”

Tôi giật , ngẩng lên nhìn.

Một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước tới, trên ngực đeo bảng tên.

【Cửa hàng thú Ái 】.

Tôi choáng váng.

Đây… đây là khám thú y?!

Và kinh khủng hơn, tôi nhận ra giữ nguyên cơ bắp và sức mạnh của con người!

Bác sĩ cúi , nhìn tôi rồi lại nhìn Tần Hoặc, ánh mắt mâu thuẫn, rồi thở dài một hơi:

“Đây là lần đầu tiên tôi gặp người mang ếch bò đến khám bệnh.”

Ông ta dừng lại một chút, lại nói tiếp:

“Cũng là lần đầu tiên thấy ếch tự té gãy chân.”

Đến lúc ấy, tôi mới thấy cơn đau nhói lan khắp chân phải.

Đau đến mức tôi chỉ có thể khẽ rên, phát ra tiếng ‘ộp ộp’ xíu.

Tần Hoặc nhìn tôi đau lòng, lông mày nhíu chặt như muốn kẹp chết ruồi.

Hai tay anh đặt ngực, vừa định bế tôi lại sợ làm tôi đau thêm, lóng ngóng chẳng biết làm gì.

Anh gấp nói với bác sĩ:

“Bác sĩ, mau chữa cho ấy đi!

ấy đau đến ngất luôn rồi !”

26

Tối hôm , tôi cự tuyệt không nói chuyện với Tần Hoặc.

Anh cũng chẳng cố gắng làm lành, chỉ thỉnh thoảng hỏi một câu:

“Có đau không?”

Rồi xách áo ra ngoài.

Đàn ông.

Ha. Ha.

Nước mắt tôi chảy càng dữ hơn.

Bây giờ anh khỏe lại rồi, là bay mất tăm, chẳng thèm đoái hoài đến tôi.

Chỉ lại một con ếch tội nghiệp đáng thương, ngồi tự thương thân trong cái chậu nước.

Tôi nhìn bóng lăn tăn trong làn nước, thầm may mắn ít ra tôi đã đổi cái chậu rửa chân thành chậu rửa mặt.

Ít , tôi không phải ngủ trong chậu mà anh từng ngâm chân nữa.

Làm ếch chẳng làm gì, tôi chỉ có thể ngồi yên, hai chân đặt lên tấm ván anh kê cho, đau âm ỉ.

Vừa lạnh, vừa đói, vừa nhức, tủi thân đến mức muốn khóc sưng hai mắt.

Biết này, hôm tôi đã cho anh lên chảo làm món bò ếch khô cay rồi!

Vừa buồn vừa mệt, tôi thiếp đi lúc nào chẳng biết.

Tôi bị đánh thức bởi tiếng động lạch cạch trong nhà.

Tần Hoặc vang lên, hứng khởi:

“Nhiên Nhiên, em xem cái ổ này có thích không?”

Tôi không thèm đáp, trong lòng nghẹn đắng.

“Nhiên Nhiên!”

Anh bưng chậu nước của tôi ra khách.

Tôi ngẩng lên – rồi há hốc mồm.

Căn khách ắp bể kính, đồ cho thú , ổ lông cho , ổ đệm cho chó.

Hai người đàn ông khiêng vào một bể kính khổng lồ.

Bên trong, nước trong veo, có hòn non bộ mini, rêu xanh, cây thủy sinh lắc lư theo dòng nước.

Đáy trải sỏi trắng, điểm vài vỏ sò , xung quanh có bệ kính nổi cho tôi “nghỉ chân”.

Tần Hoặc bưng lên một cái ổ lông màu hồng phấn, đôi mắt sáng rực:

“Em thích cái nào ?”

…………

27

Tôi bắt đầu nghi ngờ – Tần Hoặc thật sự định nuôi tôi như thú .

Anh nghiêm túc rút ra một cây đũa lông , lắc lắc mặt tôi:

“Xì xì xì~”

Tôi đập mạnh lên cái đầu lông , mặt không biểu nhìn anh.

Ánh mắt tôi như muốn nói:

“Anh thử nữa xem.”

Tần Hoặc nhìn đôi chân tôi quấn băng trắng bóc, cười gượng:

“Ờ… để em khỏi hẳn rồi chơi sau nhé.”

Anh mua đủ thứ, toàn đồ xịn, nhưng chẳng cái nào dùng .

Chân tôi gãy, không thể nước.

Ổ lông mềm dính lông, nằm chưa đến nửa tiếng đã khô rát.

Cuối cùng, tôi quay lại với cái chậu rửa mặt đáng thương của .

Tần Hoặc sợ tôi nửa đêm đau chân, đặt chậu lên đầu giường, dịu dàng nói:

“Có gì gọi anh nhé.”

Tim tôi khẽ run lên, thoáng thấy có lỗi.

Hồi anh biến thành ếch, tôi chỉ cho anh có cái chậu và vài lát bánh mì khô.

Giờ tôi thành ếch, anh lại chu đáo từng li từng tí.

Giữa đêm, mắt tôi dần quen với bóng tối, có thể thấy bóng dáng anh mơ hồ trên giường.

Anh chỉ đắp tạm một tấm ga mỏng, vải ôm sát thân, lộ rõ đường cơ bụng.

Một cánh tay rắn chắc buông lơi cạnh giường, gần sát chỗ tôi.

Phải nói thật… nhìn mà thèm.

À nhầm, là xót xa.

28

Sáng hôm sau, tôi ôm một tia hy vọng – biết đâu tôi biến lại .

Đáng tiếc, mở mắt ra chẳng có phép màu nào .

Tôi là con ếch nâu béo ú, ngồi co một chân trong chậu.

Thấy tôi buồn bã, Tần Hoặc nghỉ làm, đưa tôi đi dạo công viên.

Anh lôi ra một sợi buộc cổ màu hồng, hớn hở:

“Anh mua riêng cho em đấy, cho vẹt dùng, anh đo rồi, chắc vừa cỡ em.

Nào, Nhiên Nhiên, thử xem nào?”

Anh cầm đo tới đo lui quanh cổ tôi.

Tôi nhìn sợi , chỉ muốn dùng chính nó siết cổ anh.

Có lẽ Tần Hoặc nhận sát khí, anh cười khổ, cất đi:

“Đùa thôi mà.”

Anh nhẹ nhàng nâng tôi lên, đặt trong lòng tay:

“Đi nào.”

Công viên mùa xuân rực rỡ sức sống.

Liễu đâm chồi non, hoa nghênh xuân nở vàng rực rỡ.

Người ta dắt chó, ôm , vác lồng vẹt – tràn ngập tiếng cười.

Một poodle trắng muốt tết tóc hai bên, mặc váy hoa hồng nhạt, nhún nhảy đi ngang qua.

Tôi rụt người, chui sâu vào tay Tần Hoặc, đột nhiên thấy… tự ti.

Người ta mang đi khoe cún , .

anh dắt theo… một con ếch bụng phệ, nâu, mắt ti hí.

Một gái chạy tới, tò mò nhìn anh:

“Anh ơi, trong tay anh là gì ? Là con à?”

Tần Hoặc mỉm cười, khẽ cúi đầu:

“Anh cầm thứ đáng yêu giới đấy.”

“Wow~!” reo lên, tò mò áp sát lại nhìn.

Ngay khoảnh khắc , anh mở tay ra, tôi rất “hợp tác” – ngẩng đầu, kêu một tiếng thật to:

“ỘP!”

“Ááá! Ếch!!”

thét lên, lùi ba bước, mặt biến sắc:

“Ghê quá! Anh nuôi ếch à? Anh thật kỳ quặc!”

Nói xong, liếc anh bằng ánh mắt coi thường rồi chạy mất.

Tần Hoặc nhún vai, thản nhiên nói:

“Nhiên Nhiên, con không có mắt thẩm mỹ.”

Anh cúi , nhìn tôi dịu dàng:

“Em rõ ràng là chú ếch xinh đẹp giới.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương