Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9ADpYREO9p

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 5

5

Không gửi được.

Chấm than đỏ hiện lên, như một cú đấm nện thẳng vào tim.

Năm tiếng đồng hồ qua, điều mà anh không dám nghĩ tới, cuối cùng chiếm lấy toàn bộ tâm trí.

Lâm Sương…

Cô ấy… thật sự rời đi rồi.

“Chết tiệt!” Lục Trầm gầm khẽ, xô mạnh người trước mặt ra, lao ra ngoài như phát điên.

Sân bay quốc tế Bắc Kinh, gió đêm lạnh cắt da.

Tôi quấn chặt áo khoác, để tất cả những gì liên quan đến Lục Trầm lại phía sau.

“Chị!” Một chàng trai trẻ mặc áo khoác đen, dáng người nhanh nhẹn chạy lại, mặt mừng rỡ như trút được gánh nặng: “Bên này!”

Lâm Dã, em trai ruột tôi, cũng là một trong những liên lạc viên của tổ chức.

“Ừ.”

Tôi đáp khẽ, giọng mang theo chút mỏi mệt.

“Anh Diệp đang đợi chị ở điểm an toàn.” Lâm Dã đỡ lấy ba lô của tôi, hạ giọng: “Chị, chị thật sự quyết rồi à? Bên Chim Ruồi…”

“Quyết rồi.” Tôi cắt ngang, giọng bình lặng: “Gặp thôi.”

Xe chạy lòng vòng, dừng lại ở cửa sau một quán cà phê yên tĩnh.

Lâm Dã mở cửa xe cho tôi: “Anh Diệp ở trong đó, em không vào.”

Tôi đẩy cửa bước vào.

Ánh đèn trong quán ấm áp, lẫn trong hương cà phê rang thơm nồng.

Một người đàn ông ngồi quay lưng về phía cửa, vai rộng, mặc áo len cao cổ màu đen giản dị.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta quay lại.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, anh ta khẽ cười, giọng vừa lười biếng vừa trêu chọc:

“Ồ, chẳng phải là cảnh sát Lâm từng vừa ói đến trời đất quay cuồng bên bãi xác vô danh, vừa mặc cả giá tình cảm với tôi đấy sao? Giờ giả vờ không quen à?”

Tôi giật mình: “Là anh?”

“Không thì ai?” Anh hơi nghiêng người tới: “Cứu mạng cô, tra tin cho cô, việc nào cũng liều chết, mà chẳng được nổi một câu cảm ơn tử tế. Này, tiền lời có phải nên tính rồi không?”

Anh ta ghé sát tai tôi, giọng khẽ khàng, như rót mật:

“Hay là… khóc trong lòng tôi một lúc đi, coi như trả trước phần lãi?”

Tôi lạnh mặt, lùi lại nửa bước: “Nghiêm túc đi. Quy tắc tổ chức, mật danh, nhiệm vụ.”

Diệp Thiên Nam nhướng mày, thu lại vẻ cợt nhả, ngồi tựa vào ghế, ánh mắt sắc bén:

“Diệp Thiên Nam, mật danh Chim Ruồi, nhiệm vụ: phối hợp với Ảnh Tử, truy quét tàn dư mạng lưới Kền Kền.”

Anh ta dừng một nhịp, bổ sung:

“Độc thân, không thói xấu, chưa có tình sử. Ngoài đối tượng nhiệm vụ, chưa từng yêu ai.”

Lời giới thiệu kiểu “buổi hẹn hò chính trị” này khiến tôi giật giật khóe miệng: “Chưa yêu ai? Anh đang lừa ma đấy à?”

Anh ta bật cười khẽ: “May mắn được cảnh sát Lâm không chê, cô dạy tôi điều tra, tôi… cố gắng giúp cô quên gã bạn trai cũ chết tiệt kia sớm một chút.”

Tim tôi bất giác lỡ một nhịp.

Tôi tránh ánh mắt quá trực diện của anh ta.

Anh ta đứng dậy, ngồi xuống cây đàn dương cầm tam giác cũ kỹ ở góc phòng.

Những ngón tay thon dài chạm vào phím đàn đen trắng.

Âm thanh vang lên không dịu dàng mà mạnh mẽ như kim loại — là chương 3 bản “Bão tố” của Beethoven.

Dữ dội, xung đột, nhưng giữa những đợt trào dâng như thác lũ, lại có một nét tĩnh lặng kỳ lạ.

Dây thần kinh căng cứng suốt bao lâu, bất ngờ thả lỏng giữa giai điệu quen thuộc đó.

Ánh mắt tôi không tự chủ mà dừng lại trên người anh ta.

Khuôn mặt nghiêng chuyên chú, đôi tay xương xẩu, cổ tay trắng muốt lộ ra dưới tay áo len đen, cài một chiếc khuy bạc cổ xưa.

Một ý nghĩ bất chợt hiện lên: nếu cộng tác cùng người này… có lẽ… thực sự có thể bắt đầu lại từ đầu.

Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, dư âm vẫn lặng lẽ ngân vang trong quán cà phê yên tĩnh.

Diệp Thiên Nam quay đầu nhìn tôi.

Tôi nhìn vào mắt anh ta, từng chữ một, rõ ràng và dứt khoát:

“Diệp Thiên Nam, tôi cũng vậy. Hiện tại, ngoài đối tượng nhiệm vụ, tôi không thích ai cả.”

Trái tim đã trống rỗng rồi, có thể từ từ… lấp đầy lại bằng một người khác.

Diệp Thiên Nam nhướng mày, ánh mắt ngập tràn ý cười.

Hai tháng hành động phối hợp, hiệu suất cao đến bất ngờ.

Diệp Thiên Nam ra tay độc ác và chính xác, lại có mạng lưới tình báo khiến người ta phải kinh hãi.

Chúng tôi cùng nhau phá được nhiều mắt xích then chốt còn sót lại của mạng lưới Kền Kền.

Trong lúc nghỉ ngơi, hai bên cùng tụ tập ăn một bữa cơm.

Ngay tại bàn tiệc, hai ông già cáo già cười ha hả… chốt luôn ngày cưới.

Tiệc rượu kết thúc, đã là đêm khuya.

Tôi uống không ít, bước chân hơi loạng choạng.

Diệp Thiên Nam vòng tay ôm lấy eo tôi, nửa đỡ nửa bế dìu tôi ra ngoài.

ĐỌC TIẾP:

Tùy chỉnh
Danh sách chương