Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3 NỮ PHỤ CŨNG CÓ HỆ THỐNG

Tôi ngồi xổm xuống cạnh cô , nói dịu dàng:

“Chị , những gì mình không thích thì nên nói ra. ra, sống đúng bản thân sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Giang Viên siết chặt chiếc ly , ánh mắt u uất đầy căm tức:

Yên, em tưởng em là ai? Em giỏi giang, học chăm , lại ngọt ngào khéo miệng, người nhà ai cũng thích, ai cũng thiên vị em. tôi thì ? Nếu tôi sống bản thân mình thì có những thứ đó không? Tất cả đều tại em, đáng lẽ hôm đó mẹ không nên nhận nuôi thêm em mới phải!”

nhiên, logic của nữ chính khó hiểu.

Tôi phải dốc hết sức mình mới có môi trường sống ngang hàng , cần lùi một bước thôi cũng sẽ bị trả lại nguyên hình.

nhưng mắt cô , tất cả lại ra tôi cướp của cô .

“Chị , ba mẹ thương chúng đều như nhau. Đừng mãi chìm giới của riêng chị nữa.”

Giang Viên hất mạnh ly rượu xuống đất, choang một tiếng.

“Đủ rồi!”

Nói xong, cô đẩy mạnh tôi ra, rồi quay lưng bỏ .

Tôi lảo đảo, không vững, ngã ngồi xuống đất.

“Có chuyện gì , lại cãi nhau Viên Viên ?”

Từ xa, nhìn thấy liền vội vã chạy lại, đưa đỡ tôi dậy.

Tôi vội xua phủ nhận, mượn lực lên:

“Không phải đâu , là em ngồi xổm lâu quá nên tê chân, dậy không vững thôi. Em chị có chút hiểu lầm nhỏ thôi.”

“Em không , đừng giận chị.”

dịu dàng vuốt vết trầy trên cánh tôi, đầy quan tâm:

“Đau không?”

Tôi cười lắc đầu.

Tối về nhà, tôi chợt bừng tỉnh.

Sở dĩ tôi có vô tư dựa dẫm gia mà thấy áp lực, là bởi tôi trải qua hai kiếp người, tâm trí vốn là người trưởng .

Giang Viên thì không, cô là một học sinh cấp ba.

Sự hiện của tôi khiến cô càng trở nên lạc lõng.

Nghĩ đến đây, tôi hận không tự cho mình một cái tát. Đúng là đáng chết!

Tính cách cô vốn như vậy, nay lại thêm tôi, nên càng khép kín hơn.

Tôi sự không nên, cũng có tư cách gì để “dạy bảo” cô .

là tôi xuống bếp cắt một đĩa hoa , mang đến phòng cô .

“Chị, chị có ở đó không? Em nhé?” Tôi gõ cửa.

Bên vọng ra nói lạnh nhạt của Giang Viên:

“Ừ.”

Tôi hơi ngượng ngùng bên bàn học:

… xin lỗi chị, hôm nay em không nên nói vậy chị…”

“Tôi không để tâm.” Cô vẫn cắm cúi làm toán, buồn ngẩng đầu.

Tôi hai dâng đĩa hoa , đặt lên bàn nhỏ bên cạnh:

“Chị, chị đừng giận em nữa, em biết lỗi rồi. Đây là em cắt hoa cho chị… xin lỗi.”

“Chị cũng có thử dựa dẫm ba mẹ nhiều hơn, họ sẽ không thấy phiền đâu. Chị nhìn em mà xem, em có dựa dẫm họ đấy thôi! Chị vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, họ có không thương chị chứ?”

Giang Viên mặt không biểu cảm, thản nhiên đáp:

“Em nói thì cứ vậy .”

“Tôi để ý.”

Không khí ngột ngạt, thấy cô không muốn nói thêm, tôi đành ra ngoài.

lang, ánh mắt dừng lại trên tôi:

“Viên Viên giận ?”

Khoảng cách quá gần, gương mặt càng trở nên tuấn mỹ.

Tôi cắn môi, khẽ lắc đầu:

“Không đâu, tụi em ổn mà, đừng lo!”

vươn khẽ véo má tôi, trầm thấp mà ấm áp:

“Kỹ năng nói dối kém , cố ra đây gạt người, ngốc con.”

điệu cưng chiều , một người tâm trí trưởng như tôi, lại nghe ra mấy phần mờ ám.

Mặt tôi bất giác đỏ bừng, xoay người định về phòng.

Không ngờ lại bắt gặp Giang Viên ngay cửa.

Ánh mắt cô nhìn tôi và , lạnh lẽo đến mức rợn người.

4

Tôi buông rồi, để nữ chính hận thì cứ hận.

riêng chuyện học đủ làm tôi kiệt sức. Một học kỳ nữa là đến kỳ thi trung học cơ sở.

Tuy tôi chắc chắn nắm vị trí nhất trường, nhất khu, nhưng thủ khoa phố ư? Chưa từng thi, tôi cũng dám chắc.

Vậy nên, mục tiêu của tôi có một: thi điểm tuyệt đối.

khi tôi lao như tên bắn về phía trước, thì Giang Viên lại trở “cái đuôi” của lớp.

Nếu nhớ không nhầm, nguyên tác, tích giai đoạn trung học của nữ chính luôn nằm top mười toàn trường.

Nhất là cô thầm mến học bá , nên học rất nỗ lực, kỳ thi trung học thậm chí phát huy vượt trội.

“Ha, hai chị em các người cũng buồn cười đấy. Một đứa thì suốt ngày ôm sách, học đến ngu người, biết cố làm gì. Một đứa thì bét lớp, không bằng du học cho xong.”

Tôi và Giang Viên đang trực nhật thì vài cậu ấm cô chiêu lớp bên xông .

“Này, con nhỏ đội sổ kia, chắc gia tiếc tiền không chịu cho mày du học ? nhiên là đồ con nuôi.”

Vừa dứt lời, một nữ sinh ném khăn giấy dính mực người Giang Viên.

Đồng phục lập tức bị nhuộm đen, thậm chí mặt cũng dính loang lổ, trông nhếch nhác thảm hại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương