Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3.
[Cái… kịch bản này có không ? phụ cứ chạy mất vậy sao?]
[Ôi, đứa bé vẫn còn bụi cỏ kìa, khóc đến tím mặt luôn rồi, đáng thương quá.]
[Không phải phụ này lương thiện sao? Vừa nãy tiếng khóc của đứa bé lớn , lẽ ra cô ấy phải nghe thấy chứ?]
Bàn đang củi của tôi khựng lại một chút.
[Người phía trên, này con của còn phải giúp tiểu thư giàu theo đuổi nữa đó, bé con là thái tử gia tương lai của Thành, sẽ không sao đâu.]
[Nhưng bây giờ vấn đề là, phụ không đứa bé về…]
[Không sao, ôm đứa bé đến tìm phụ rồi!]
Dường để phụ họa cho những dòng bình luận ấy, không lâu , tôi nghe thấy tiếng của Chu Quốc Hùng:
“ , em đoán đằng tảng đá vừa nãy có gì?”
Anh ôm một bọc khăn đưa cho tôi:
“Là một bé trai! Em này, đáng yêu chưa!”
Tôi trợn tròn mắt.
Hai dặm đường!
Tôi chạy xa những hai dặm đường!
Anh cứ ôm đứa bé tìm đến đây, người không biết khéo còn tưởng là con tôi đẻ ra đấy!
Đứa bé bọc khăn trông đen nhẻm gầy gò, trợn tròn đôi mắt đen láy nhìn tôi.
Tôi run rẩy đưa hai ra.
Dưới ánh mắt mong chờ của Chu Quốc Hùng, tôi xoa xoa , đột nhiên quay lại hét lớn:
“Dì Lưu, mau ra này! Anh Quốc Hùng được một đứa bé! Lại còn là bé trai đấy!”
Dì Lưu “gào” một tiếng chui ra từ bụi cây.
Biểu cảm của Chu Quốc Hùng lập tức trở nên méo mó.
4.
Dì Lưu kết hôn nhiều năm không có con.
Những năm trước có người đề nghị có nuôi một đứa, nhưng dì Lưu có một chấp niệm, thẳng thắn tuyên bố rằng mình chỉ nuôi con trai.
Lời này vừa ra ngoài, chẳng ai thèm để ý đến bà ấy nữa.
Dù sao thì ở nông thôn, có con trai đồng nghĩa có sức lao động, là thứ quý giá phải nắm tuyệt đối không từ bỏ.
Hai mắt dì Lưu sáng rực nhìn chằm chằm vào đứa bé lòng Chu Quốc Hùng:
“Ôi trời ơi, cuối cùng họ Lưu của tôi có người nối dõi rồi, nhìn kìa, mặt mày trông giống tôi làm sao!”
Vừa , bà ấy vừa định giơ ra giật lấy đứa bé.
Mặt Chu Quốc Hùng đen sì.
“Dì Lưu, đứa bé này là do cháu… cháu được.”
“Cảm ơn cháu nhé, được thằng bé kháu khỉnh này. Ôi cục cưng, mau đến mẹ nào!”
Chu Quốc Hùng ôm chặt đứa bé lùi lại một bước.
Dì Lưu nheo mắt dò hỏi:
“Quốc Hùng, cháu có ý gì đấy? tranh giành con dì à?”
Chu Quốc Hùng kéo tôi sang một bên:
“Sao em lại không cẩn thận gì cả, có chút chuyện cỏn con la toáng lên.”
“Em dì Lưu kìa, thèm đến chảy cả nước miếng rồi, lát nữa em định tranh giành kiểu gì cho lại bà ấy?!”
Những dòng bình luận lại xuất hiện dồn dập:
[Chờ , tôi không hiểu, để dì Lưu nuôi và để phụ nuôi có gì khác nhau đâu?]
[Người bên trên, cái này cậu không hiểu rồi, nếu để phụ nuôi nấng, đứa bé có danh ngôn thuận ở lại họ Chu, mang họ Chu.]
[ dì Lưu nghèo đến nỗi chỉ còn nửa cái tranh vách đất, thái tử gia kiêu ngạo của Thành sao có lớn lên của một người vậy chứ?]
[Đột nhiên cảm thấy thật khốn nạn, phụ chỉ là một cô gái chưa chồng, chẳng lẽ cô ấy đáng bị lừa gạt nuôi nấng con trai giúp sao?]
[ , tôi từ lâu rồi, đến bố mẹ ruột còn không nuôi thì có tư cách gì kén cá chọn canh, chọn hoàn cảnh gia đình của người nuôi chứ!]
Tôi chớp chớp đôi mắt, ngây ngô hỏi to:
“Em đâu có giành đứa bé đâu.”
Tôi e thẹn cúi :
“Nếu anh thích con nít, đợi hai đứa mình kết hôn, em sẽ sinh cho anh, sinh những đứa con thuộc về riêng hai đứa mình, em sinh mấy đứa được…”
“Ngô !” Chu Quốc Hùng nghiến răng nghiến lợi ngắt lời tôi:
“Bây giờ là lúc nào rồi em còn nghĩ đến chuyện kết hôn hả, óc em có chứa thêm thứ gì hữu ích khác được không?”
Gió núi se lạnh, tôi không kìm được rùng mình.
Năm 6 tuổi, trời mưa nhiều, cuối cùng khi gần đến vụ thu hoạch thì xảy ra lũ quét, đồng ruộng không thu được hạt gạo nào.
Ngày nào tôi bị đói bụng, đói.
Có lần khi suýt chec đói, Chu Quốc Hùng đưa cho tôi 1 nửa củ khoai nướng.
Khoai thơm giòn mềm nhũn, tôi ăn xong còn l.i.ế.m cả bàn tận mấy lần.
Cậu thiếu niên chỉ có một củ khoai nhỏ, nhưng có lén lút cho tôi nửa củ đó, biến mất từ khi nào vậy?
Miệng Chu Quốc Hùng vẫn còn há ra khép lại, liên tục trách móc tôi.
“Thẩm Dao sẽ không em đâu, em học theo người một chút được không?”
Tôi âm thầm thở dài.
Anh là ba câu không rời được Thẩm Dao.
“Hai đứa đang lẩm bẩm cái gì ? Quốc Hùng, mau trả con cho dì đi, cháu không biết bế, thằng bé khó chịu chưa kìa.”
Dì Lưu sốt ruột xông tới.
Chu Quốc Hùng đương nhiên không đồng ý, nhanh liền giằng co dì Lưu.
Động tĩnh bên này quá lớn, người vây ngày càng nhiều, cuối cùng mọi chuyện ầm ĩ đến tận chỗ trưởng thôn.
5.
Trưởng thôn gõ gõ tẩu thuốc hỏi:
“Ý mọi người là, đứa bé này do Quốc Hùng được, bây giờ dì Lưu nuôi?”
Dì Lưu ưỡn n.g.ự.c gật .
Chu Quốc Hùng gật :
“Là cháu được đứa bé, nhưng và cháu nuôi, không ?”
Anh nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt rực lửa.
Dì Lưu bật cười khinh khỉnh một tiếng:
“Hai đứa chúng mày còn trẻ , còn chưa kết hôn nữa, này lo gì thiếu con cái, sao cứ phải giành dì chứ?”
Bà đảo mắt đánh giá tôi, ánh mắt đặc biệt dừng lại ở trên bụng tôi một chút, rồi khoa trương bịt miệng:
“ , chẳng lẽ đứa bé này là con của…”
Tôi sững người, khi phản ứng lại thì vội vàng lắc .
Chu Quốc Hùng sững sờ một chút, nhưng nhanh lại đỏ mặt phủ :
“Dì Lưu, dì đừng bậy, cháu và sạch…”
Anh nhìn tôi, hạ quyết tâm lớn:
“ , anh hứa em, này anh sẽ nuôi đứa bé này con ruột của mình, anh sẽ cho nó mang họ Chu.”