Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

11.

Sự thật chứng minh, có những lời đúng là không nên nói sớm quá.

Tống Y đã phát điên.

Bà ta trói tôi lại, cầm con d/a/o múa loạn trước mặt tôi.

“Tần Diễn cái đồ phế vật! Dựa vào cái gì mà được thừa kế nhà họ Tần!”

“Chỉ có Tiểu Hằng mới là dòng máu chân chính của nhà họ Tần! Nó mới là người thừa kế duy nhất!”

Trong lòng tôi lạnh toát

Không phải Tần Diễn lừa bà ta, mà là… anh lừa tôi.

Anh nhất định đang nắm trong tay bằng chứng về thân thế thật sự của cha ruột Tần Thư Hằng.

Tôi khẽ thở dài.

“Oan có đầu, nợ có chủ.

Bà hận Tần Diễn thì đi tìm anh ta đi, anh ấy là người què, chạy cũng không nổi, chẳng phải dễ bắt hơn tôi nhiều à?”

“Câm miệng!”

Tống Y rú lên một tiếng chói tai, lưỡi d/a/o dí sát vào cổ tôi.

“Từ sau vụ tai nạn, Tần Hoa Phong canh con trai chặt như đổ bê tông, tôi không có cơ hội nào hết!”

“Nhưng còn cô, hahaha, có cô con tiện nhân này c/h/ế/t cùng tôi, vậy là không thiệt!”

“Tần Diễn! Tao muốn mày sống trong hối hận suốt quãng đời còn lại!”

“Anh ở đây rồi, sao không nhắm vào tôi luôn đi?”

Nghe giọng nói quen thuộc vang lên, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tạ ơn trời đất, Tần Diễn vẫn còn có lương tâm, không vì cái ghế thừa kế mà mang tôi ra làm vật tế.

Tống Y thấy Tần Diễn đến, càng điên cuồng hơn.

“Cút!”

Bà ta vung d/a/o, cắt một đường dài trên má tôi.

“Tống Y!”

Tần Diễn sốt ruột thật sự.

“Cha vẫn chưa biết chuyện bà làm, còn vụ tai nạn, tôi cũng có thể bỏ qua.

Bà thả Thẩm Tương ra, tôi cam đoan, Tần Thư Hằng vẫn là cậu ấm của nhà họ Tần.”

“Anh nghĩ tôi tin được à?!”

Tống Y quay mũi dao về phía Tần Diễn.

“Lẽ ra anh nên ch/ế/t trong tai nạn đó!

Anh c/h/ế/t rồi, Tiểu Hằng mới là người thừa kế duy nhất.

Anh sống sót, tất cả đều thay đổi! Mẹ con tôi phải sống dưới bóng người khác!”

“Ha ha ha… Nhưng mà, hôm nay anh đến đây rồi.”

“Tốt lắm. Hôm nay tôi sẽ c/h/ết, anh cũng sẽ c/h/ế/t, con tiện nhân kia cũng c/h/ế/t!

Tất cả c/h/ế/t hết ở đây! Chỉ còn lại Tiểu Hằng sống!”

Đoàng!

Nhân lúc Tống Y điên loạn, tôi bật người dậy, lấy đầu húc thẳng vào cằm bà ta.

Một mệnh phụ nhà giàu quen sống sung sướng sao chịu nổi cú va chạm kiểu đó, bà ta ngã lăn ra đất ngay lập tức.

Tôi vội dùng chân hất con d/a/o lại gần, cắt đứt dây trói, rồi đá thêm một cú mạnh vào bụng bà ta.

“Tôi đã nói rồi mà, làm ăn thì phải khảo sát thị trường cho kỹ. Tôi học võ suốt 8 năm, đến Thẩm Diệu Huy còn không dám đụng vào tôi.”

“Phải phải phải, em giỏi nhất.”

Tần Diễn đến gần, giúp tôi tháo dây, tay khẽ vuốt lên vết thương bị cắt trên mặt tôi, ánh mắt tràn đầy xót xa.

“May là không trúng chỗ hiểm. Em đi trước đi, lát nữa người của anh sẽ tới xử lý.”

Tôi không khách sáo, gật đầu đồng ý.

Tống Y nằm dưới đất vẫn không ngừng phát điên.

“Ha ha ha… Không ai thoát được đâu, không ai cả…”

“Đừng nghe bà ta, bà ta điên rồi.”

Tần Diễn đẩy tôi.

“Mau đi đi!”

Trong lòng tôi bất giác dâng lên một nỗi bất an, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ, tôi đã quay người rời khỏi tầng hầm.

Vượt qua hết lớp này đến lớp khác chướng ngại, tôi cuối cùng cũng đến được hành lang.

Một mùi xăng nồng nặc đập thẳng vào mặt.

Không ổn!

Tôi lập tức tỉnh táo lại.

Tần Diễn quanh năm có người theo sát, không thể nào để anh tự mình vào đây một cách liều lĩnh như vậy.

Anh ấy… đã vào một mình!

Cuối hành lang là cửa ra sáng choang, lửa cháy hừng hực phía trước.

Chỉ cách vài trăm mét, mà chân tôi như đổ chì, không nhấc nổi.

Trong đầu vang vọng mãi một câu nói.

Tương Tương, em phải sống thật tốt.

Phải rồi, tôi phải sống.

Tôi bước lên một bước.

Mẹ kiếp… Tần Diễn, giỏi lắm!

12.

Tống Y nằm lăn dưới đất gào thét, giống như một mụ phù thủy vừa bị lột da.

“Cháy đi! Cháy hết đi! Hahaha… tất cả đều cháy sạch! Cháy sạch hết rồi!!!”

Tần Diễn vừa nhìn thấy tôi, hoảng hốt đến mức suýt rớt khỏi xe lăn.

“Sao em quay lại rồi! Mau đi đi!”

“Rồi để anh ở đây cháy thành than à?”

Tôi cõng anh lên lưng, xé vài mảnh vải từ áo, buộc tạm để cố định anh trên lưng mình.

“Một tên què còn bày đặt làm anh hùng cái gì?”

Sau lưng tôi, Tần Diễn nghiến răng:

“Thẩm Tương, cả người em, cái cứng nhất chính là cái miệng.”

Khói dày đặc bên ngoài đã tràn xuống tận tầng hầm. Tôi nhét cho anh một miếng vải.

“Bớt nói lại, ở đây không có nước, dùng miếng vải này che mũi miệng, cố gắng nín thở càng lâu càng tốt.”

“Vậy còn em thì sao?”

“Tôi mạng lớn, tai họa sống dài.”

Nhưng con người thì luôn phải trả giá cho những câu nói mạnh miệng của mình.

Khi tôi ngã xuống nền đất, tôi nghe thấy tiếng Tần Diễn khóc.

“Thẩm Tương, em từng nói sẽ sống thật xinh đẹp mà…”

“Em dậy đi…”

“Tương Tương, đừng dọa anh…”

“Tương Tương… anh xin em… đừng dọa anh…

Trong cơn mơ màng, tôi dường như quay lại bệnh viện năm nào.

Căn phòng trắng toát, mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Mẹ nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt, khẽ trao tôi cho Thẩm Diệu Huy.

“Tương Tương, hứa với mẹ, phải sống thật tốt.”

“Sống như lúc mẹ còn yêu thương và cưng chiều con, sống thật tốt…”

Xin lỗi mẹ, con sắp nuốt lời rồi.

Con cũng không ngờ mình lại kết thúc đời như thế này.

Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.

Gặp lại mẹ, xin đừng mắng con

Dù sao thì… Tần Diễn đẹp trai như vậy, lại đối xử với con rất tốt.

Con yêu anh ấy, cũng chỉ là chuyện thường tình thôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương