Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VD4NbYt16
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi ngừng lại một chút: “Trong ngăn kéo của tủ thứ hai trong phòng thay đồ.”
Tôi hỏi thêm: “Có dịp gì à?”
Hách Nghiêng đáp: “Lễ cắt băng khánh thành một trung tâm thương mại.”
Tôi nói: “Bộ vest đi kèm nằm ở hàng thứ hai, cái thứ tư từ trái qua.”
Có vẻ anh ta vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, bên kia điện thoại vang lên tiếng lục lọi đồ, còn thấp thoáng tiếng anh ta càu nhàu.
Tôi nghe một lúc rồi hỏi: “Tìm thấy chưa?”
Bên kia im bặt, hình như cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó.
“Tìm thấy rồi. Xin lỗi, không cố ý làm phiền em.”
Tôi “ừ” một tiếng: “Tôi biết.”
Tôi nhắc: “Anh bảo người giúp việc sắp xếp lại phòng đi, sau này nếu không tìm được đồ thì hỏi họ. Còn nữa… sau này đừng gọi cho tôi nữa.”
Hách Nghiêng im lặng một lúc rồi nói khẽ: “Được.”
Cúp máy xong, tôi chặn số anh ta rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.
Nhưng giấc ngủ đó, sao lại chẳng yên chút nào.
Tôi mơ thấy rất nhiều giấc mơ kỳ quái.
Có lúc là năm 14 tuổi tôi nô đùa trong sân trường cùng bạn bè.
Có lúc là ngày đầu tiên gặp Hách Nghiêng khi tôi 15 tuổi, trong một buổi chiều nắng vàng.
Cũng có cảnh tôi 16 tuổi lén trốn ra ngoài đua xe, bị ba bắt được, đánh đến gãy chân.
Còn có…
Tiếng chuông chói tai vang lên lần nữa.
Tôi giật mình tỉnh dậy giữa cơn mộng, bực dọc mò điện thoại nơi đầu giường.
Là một số lạ.
Tôi bắt máy, bên kia vang lên giọng nói lịch sự: “Xin chào, đây có phải là mẹ của Hách Vũ Thời không ạ? Tôi là giáo viên mầm non của bé Hách Vũ Thời. Hôm nay lớp có hoạt động trưng bày robot, bạn nhỏ cũng tham gia nhưng không mang theo sản phẩm. Bé nói mẹ là người chuẩn bị cho bé. Không biết chị có tiện mang đến giúp bé không?”
Cô giáo rất nhiệt tình.
Tôi siết chặt điện thoại, nhắm mắt lại, chỉ thấy mệt mỏi đến không thể diễn tả.
Cách đây không lâu, tôi còn ngồi trong phòng khách, cúi đầu học từng bước theo video hướng dẫn để hoàn thành sản phẩm thủ công cho Hách Vũ Thời.
Chỉ là hôm đó tôi đi vội, con robot vẫn chưa hoàn chỉnh.
Tôi nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, khẽ trả lời cô giáo: “Xin lỗi cô, quyền giám hộ của Hách Vũ Hiện tại không còn thuộc về tôi nữa. Tôi cũng sẽ không lo cho bé nữa. Còn… bé có đang ở cạnh cô không?”
“À.”
Cô giáo có chút ngại ngùng: “Có, bé Hách Vũ Thời đang đứng cạnh tôi.”
Tôi thở dài: “Vậy phiền cô mở loa ngoài được không?”
“Dạ, được ạ.”
“Cảm ơn cô.”
Bên kia truyền đến tiếng lạo xạo của điện thoại được chuyển chế độ, rồi là một khoảng lặng.
Tôi nghĩ, Hách Vũ Thời chắc hẳn nghe rõ.
Tôi nhẹ giọng nói: “Hách Vũ Thời, con robot ở trong hộp đồ chơi trong phòng con. Con có thể gọi cho ba mang tới, hoặc nhờ bất kỳ ai khác, nhưng sau này, mẹ mong con đừng gọi cho mẹ nữa. Mẹ sẽ không đón con, cũng không làm thủ công cho con. Con biết rồi đấy, mẹ không còn là mẹ của con nữa.”
Nói xong, tôi lại xin lỗi cô giáo một lần nữa rồi cúp máy.
5
Nói ra những lời như thế với đứa con do chính mình dốc nửa mạng sống để sinh ra, quả thật khiến lòng người không khỏi xót xa.
Tôi không còn nhớ rõ, từ khi nào Hách Vũ Thời bắt đầu trở nên giống Hách Nghiêng đến vậy.
Tôi và Hách Nghiêng là một cuộc hôn nhân được sắp đặt từ sớm.
Từ năm tôi 14 tuổi, ông nội và ba tôi cùng các trưởng bối nhà họ Hách bước ra khỏi thư phòng với nụ cười mãn nguyện trên môi.
Từ ngày ấy, tôi đã bị nhà họ Hách coi như con dâu tương lai mà nuôi dạy.
Khi còn đi học, rất nhiều bạn bè ghen tỵ với gia cảnh nhà tôi.
Tôi không phản bác, chỉ biết cười khổ.
Cuộc sống của tôi dư dả, nhưng lại không có tự do.
Năm thi vào cấp 3, tôi thi không tốt.
Giữa đêm khuya, mẹ tôi càng nghĩ càng tức, cho rằng tôi làm bà mất mặt, xông vào phòng kéo tôi dậy và tát một cái nảy lửa.
Lên cấp 3, tôi phản nghịch yêu sớm, ba tôi cũng tát một cái vào bên còn lại.
Ông dạy tôi rằng, nếu không muốn lấy Hách Nghiêng thì chỉ còn nước gả cho mấy lão doanh nhân hơn tôi gần hai mươi tuổi.
Lần đầu tôi gặp Hách Nghiêng là khi tôi 15 tuổi.
Cuộc gặp gỡ được hai bên gia đình sắp đặt.
Hồi đó, Hách Nghiêng khác với bây giờ rất nhiều.
Anh là một thiếu niên hay cười, cảm xúc hiện rõ trên gương mặt.
Tôi không nhớ rõ ấn tượng về anh lúc đó.
Chỉ nhớ một bầu trời xanh thẳm, chiếc áo sơ mi trắng và đôi mắt chứa đầy cảm xúc.
Về sau, tôi nghe nói anh từng vì mối tình đầu mà căng thẳng với gia đình.
Tôi vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tỵ.
Ít nhất, anh dám phản kháng, có quyền từ chối.
Nhưng chẳng bao lâu, mẹ Hách đến nhà tôi làm khách.
Bà mỉm cười nhã nhặn nhưng mang theo đôi phần xin lỗi, nắm lấy tay mẹ tôi và nói: “Chị thông gia cứ yên tâm, chuyện của Hách Nghiêng đã được giải quyết rồi.”
Tôi nép bên ngoài cửa, nghe mà lòng hụt hẫng.
Thầm nghĩ, quả nhiên là vậy.
Sau đó, gia đình tôi bắt đầu liên tục sắp xếp những buổi gặp gỡ giữa tôi và Hách Nghiêng.
Ban đầu anh còn tỏ ra khó chịu, đối xử với tôi chẳng mấy tốt đẹp.
Nhưng rồi cũng dần dần chấp nhận, thỉnh thoảng cũng nói vài câu với tôi.
Tôi cũng chứng kiến anh từ một thiếu niên gai góc trở nên trầm lặng, thu lại mọi cảm xúc.
Hương hoa dành dành đặc biệt trên người anh cũng dần tan biến theo năm tháng.
6
Đến năm tôi 20 tuổi, Hách Nghiêng 24 tuổi.
Trên đường đến tham dự một buổi tiệc tại thành phố C, chúng tôi gặp phải sạt lở đất, bị kẹt lại trong xe.
Cả hai bị vùi lấp suốt một ngày một đêm.
Khi đội cứu hộ tìm được chúng tôi, ký ức cuối cùng của tôi là cánh tay Hách Nghiêng che chắn trên người tôi bị mảnh sắt từ phần xe sập xuyên qua, máu thịt lẫn lộn.
Sau khi tỉnh lại, anh đã cầu hôn tôi.
Ngay trước mặt hai bên gia đình, anh hỏi tôi: “Lâm Diểu, em có đồng ý làm vợ anh không?”
Khi đó, tôi nhìn cánh tay quấn băng trắng của anh.
Nhớ lại lúc chúng tôi bị kẹt trong xe, anh lo lắng gọi tên tôi, nói với tôi: “Lâm Diểu, đừng ngủ. Giờ mà ngủ là em thực sự mất tự do rồi!”
Tôi như bị ma xui quỷ khiến mà đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Và tôi đã bỏ qua ánh mắt anh khi ấy – cụp xuống, bình thản đến lạnh lùng, như thể đang hoàn thành một nghi thức bắt buộc.
Thế là chúng tôi kết hôn.
Bốn năm sau, như mong muốn của tất cả mọi người, chúng tôi có một đứa con.
Ngay từ khi chào đời, Hách Vũ Thời đã được hai bên nội ngoại yêu thương hết mực.
Mẹ Hách cho rằng thằng bé cần được giáo dục theo cách ưu tú giống như Hách Nghiêng.
Cho nên thằng bé mới đổ ly sữa kia đi rồi bắt chước cha mình, dùng gương mặt ngây thơ nói lời xin lỗi với tôi, làm điều nó cho là đương nhiên.
7
Tôi thật sự không hiểu cha con họ nghĩ gì.
Mới chỉ một tuần.
Tôi lại nhận được cuộc gọi từ Hách Nghiêng.