Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Có một người lái buôn bán trang sức đi ngang .
Hồ Lăng chọn lấy một vòng bạc.
Nàng nhẹ nhàng lồng vào cổ tay ta, khẽ nói:
“Con gái người ta đều có, con gái của ta – Tiểu Táo – cũng phải có.”
vòng bạc sáng loáng, rung leng keng thật vui .
Ta nhào vào lòng nàng, líu ríu :
“Tiểu Táo cũng giòn như nương .”
Hồ Lăng khẽ ngẩn ra:
“Giòn là sao?”
Ta nghiêm túc đáp:
“Giống như phong linh, chạm khẽ một chút cũng ngân vang.”
Nàng bật , mắt cong cong, dịu dàng sửa lại:
“Tiểu Táo ngốc, không phải ‘linh’ ấy đâu.”
Khi Lưu Đại Chu trở về, nhìn thấy ta đeo vòng mới liền nổi giận, lập tức bế ta , giơ tay đánh.
“Con lại nghịch ngợm gì thế hả? Suốt ngày vòi vĩnh Hồ di này nọ!”
Ta vội òa khóc:
“Không phải đâu, là nương cho con !”
Hồ Lăng hốt hoảng, vội chạy tới đoạt lấy ta, chặt vào lòng che chở, giọng run run:
“Đừng đánh trẻ con …”
Ta chặt lấy chân nàng, còn nàng thì siết ta trong vòng tay, quyết không để Lưu Đại Chu kéo ra.
Sắc mặt ông đỏ bừng vì tức:
“Con bé này cả ngày đòi đường đòi bánh, giờ còn khiến cô phải bán cả hoa ngọc để đổi lấy vòng! Không đánh cho nhớ đời thì không được!”
, ta mới sững sờ phát hiện – trên Hồ Lăng, hoa đẹp đẽ kia đã không còn.
mắt lưng tròng, ta vội vàng tháo vòng bạc khỏi tay, nức nở:
“Con không cần ! Con không lấy đâu!”
hoa ấy đeo trên nương đẹp biết bao.
Còn bàn tay ta đen ngắn, đeo vòng bạc cũng chẳng ra làm sao.
Hồ Lăng khẽ nắm lấy tay ta, lần đầu tiên giọng nàng có chút nghiêm:
“Lưu đại ca, sao huynh lại đánh trẻ con hồ đồ như ?”
“Nó nay cũng đã sáu tuổi rồi, là một tiểu cô nương, phải khuyên nhủ dạy dỗ cho tốt. Huynh sao có thể cứ giơ tay đánh mông nó chứ?”
“Đây là ta tình nguyện cho Tiểu Táo. Các người đã cứu ta một mạng, nó lại gọi ta một tiếng nương, ta tặng con bé một vòng thì có làm sao?”
Lưu Đại Chu , mặt mũi đỏ gay, há miệng chẳng thốt nên lời.
Ông hừ hừ trong cổ, rồi vác gùi quay lưng đi núi nhặt củi.
mắt ta tuôn càng dữ dội hơn, khóc nức nở:
“Cha chẳng thương con chút … Con không cần cha !”
Hồ Lăng dịu dàng lấy khăn tay chấm mắt cho ta, nhẹ giọng dỗ:
“Tiểu Táo ngoan, đừng khóc. Trời thế này, khóc nhiều làm mặt đỏ , mai sau còn chẳng gả được cho Nhị Ngưu đâu.”
thế, ta giật mình, vội vàng sụt sịt mũi, cố nuốt mắt trở lại.
Hồ Lăng liếc ta một , rồi khẽ cong môi .
Nàng đẹp lắm, như ánh nắng ấm áp giữa trời đông giá .
Nàng xoa đầu ta, thấp giọng hỏi:
“Tiểu Táo, con có muốn ta ở lại này không?”
Ta muốn ư? Ta quá muốn rồi chứ!
Ta lao vào chặt cổ nàng, giọng kêu một tiếng:
“Nương…”
Từ trước tới nay, Hồ Lăng chưa từng đáp lại tiếng gọi ấy của ta.
nay, nàng lại mỉm , nhẹ nhàng “ừ” một tiếng:
“Ừ.”
6.
Lưu Đại Chu biết rõ Hồ Lăng đã tự nguyện ở lại, cả đêm ngồi bên bếp, lách tách rít thuốc chẳng chợp mắt lấy một khắc.
Trời còn chưa hửng sáng, ta đã tiếng động khẽ nơi cửa. Hồ Lăng lặng lẽ bước ra ngoài.
Ta còn ngái ngủ, mơ hồ nghĩ: Chắc là đi hấp bánh táo cho ta rồi.
Đang định bò dậy nhóm lửa thì từ cửa sổ mơ hồ truyền tới hai giọng nói.
“Nàng… không chê ta là kẻ buôn bán thôi sao?” – giọng thô nặng, đích thị của Lưu Đại Chu.
“Ta vốn chẳng phải đi theo biểu ca tìm thân thích.” – thanh âm ngọt ngào ấy, là của nương.
“Thực ra ta là thiếp thất bị thất ghét bỏ, lại từng sinh một đứa con… chàng có chán ghét ta không?”
Tim ta như treo ngược cổ.
Trời ạ, nương sao lại nói thật ra thế này!
Lưu Đại Chu trầm giọng đáp:
“Họ vứt bỏ nàng, ấy mới là lỗ mãng của họ. Nàng là người tốt, ta và Tiểu Táo đều quý mến. Ta – Lưu Đại Chu – thề nguyện lòng chăm sóc nàng cùng Tiểu Táo suốt một đời, tuyệt chẳng hai lòng.”
Ồ! Không ngờ người thường ngày biết quát nạt ta, nay lại có lời thề nguyện thật dễ !
Im lặng một hồi, bỗng vang tiếng Hồ Lăng bật khe khẽ:
“Được… ta bằng lòng.”
Ngay lúc ấy, mặt trời nhô khỏi rặng núi, ánh sáng xuyên tờ giấy dán cửa, hắt vào phòng sáng bừng – cũng như trong lòng ta, ấm áp, rực rỡ đến lạ.
Ở thôn quê, chuyện thành thân vốn giản đơn.
cần mời bà con hàng xóm tới uống vài chén rượu, gọi là hôn lễ đã thành.
Hồ Lăng dắt tay ta ra phố:
“Tết sắp đến rồi, ít giấy đỏ về, dán dán trong cho thêm rộn ràng.”
Lưu Đại Chu gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn như gà con mổ thóc:
“Phải, phải, nàng nói thế cũng đúng.”
Ta tròn mắt. Người cha lúc cũng hống hách với ta, giờ lại như thế này?
Hừ, này gọi là gì nhỉ… nạt , sợ lớn mới phải!
Hồ Lăng lại dịu dàng quay sang:
“Tiện thể cho Tiểu Táo mấy sợi dây đỏ, con gái phải chải chuốt, xinh đẹp mới hay.”
Ta mừng rỡ, gật đầu như trống bỏi:
“Nương! Con cũng là gà con của người đó nha!”
7.
Vốn dĩ nay cả đang hớn hở.
Đi dạo trên con phố sầm uất, chẳng ngờ lại vô tình gặp đúng cỗ xe ngựa kia.
Sắc mặt Hồ Lăng tức khắc sa sầm.
Nàng chặt lấy ta, toan né sang đường khác, nhưng xe ngựa ấy lại cố tình dừng ngay trước mặt.
Cửa sổ xe chậm rãi kéo , luồng hơi ấm phả ra, hun nóng cả gương mặt.
Trong xe là một nam tử dung mạo tuấn tú, thần thái cao ngạo, trên đầu đội mũ quan phương – hiển nhiên là bậc quyền quý.
Ánh mắt rơi người ta, lùng, khinh miệt như đang nhìn một món phế vật.
“Hồ Lăng, ngươi bấy lâu nay chẳng trở về phủ, còn ra đường bừa bãi. Thân là thiếp thất, chẳng lẽ lại quên bổn phận? Phụ thân ngươi vốn là tú tài, há lại chưa từng dạy ngươi lễ nghi?”
bật nhạt, giọng nói sắc bén:
“Chẳng lẽ cha ngươi chết rồi, phép tắc cũng theo đó mất sạch?”
Hồ Lăng cúi đầu, giọng ôn hòa, không hề run sợ:
“Ta nay là người họ Lưu ở thôn Xuân Thủy. Tướng quân tìm thiếp thất thì e đã nhận lầm người rồi.”
Lông mày người nam tử kia chau chặt lại, giọng trầm :
“Ngươi còn định hồ nháo đến khi ?”
“ đó vốn là lỗi của ngươi, Khê Nhi sinh ra đã do Nhược Phù nuôi dưỡng, ngươi ngang nhiên đưa giày tất , ngươi bảo nàng ấy phải nghĩ thế ?”
“Ngươi khiến nàng không thể thụ thai, bồi cho nàng một đứa trẻ chẳng phải miệng ngươi đã đáp ứng sao?”
Hồ Lăng bỗng cao giọng cắt ngang:
“Ta chưa từng hứa! Nàng ấy rơi vốn chẳng liên quan đến ta, bao nhiêu năm nay ta nói rõ ràng như thế, nhưng chàng chưa từng tin!”
Nàng run run, mắt ngấn nơi khóe mắt, nhưng vẫn nói dõng dạc:
“Đứa bé chào đời chàng đã đi giao cho người khác, ta chưa bao giờ đồng ý!”
“Văn , năm ấy ta vốn nên để chàng chết chìm dưới sông, cứu chàng mới là sai lầm lớn nhất đời ta!”
Văn hất màn xe bước ra.
Áo choàng trắng tinh quét đất, nhiễm bẩn bùn nhơ.
Người đường nhất thời đều tránh xa, không dám thở mạnh.
Ta rúc chặt trong ngực nương, lén liếc khóe mắt.
Kẻ xấu xa này, nếu dám động vào nương một ngón tay, ta nhất định sẽ liều chết cắn !
Văn hít sâu, giọng điệu dịu :
“Đừng ồn ào được không? Cả ta và Khê Nhi đều nhớ nàng. đó đẩy nàng xe, chẳng muốn nàng hảo hảo tỉnh táo lại thôi.”
“Khê Nhi cũng là cốt nhục của nàng, sao nàng cứ phải so đo với trẻ ?”
đến đây, ta không nhịn được, lập tức ngẩng đầu hét lớn:
“Không được cướp nương của ta!”
Ánh mắt Văn lập tức dừng nơi ta, lùng khinh miệt:
“…Từ đâu chui ra đồ tạp chủng này?”
Hồ Lăng xoay người, vòng tay chặt lấy ta, che chắn toàn thân:
“Năm ấy chàng đã nói, ta ngay cả tư cách làm thiếp cũng không có. Ta vốn chẳng phải người trong phủ chàng.”
“Nay ta đã có phu quân, xin tướng quân tự trọng, mau quay về đi.”
Thái dương Văn giật giật, trán nổi gân xanh:
“Được lắm… Ngươi thật muốn cùng ta đối nghịch đến cùng sao?”
Hồ Lăng khẽ lắc đầu, giọng nhưng kiên định:
“Không phải đối nghịch… là, ta thật sự đã quá mỏi mệt rồi.”
“Ngươi nay đã có thê tử kiều diễm, lại còn con thơ trong lòng, ta ở trong mắt ngươi, chẳng cũng là một vật dư thừa, có cũng được không có cũng chẳng sao.”
“Đứa trẻ ta cũng không cần, nó nói bản thân là cốt nhục của ngươi và thất, cùng ta – kẻ tiện mệnh này – vốn chẳng hề liên quan.”
Người được gọi là Văn thoạt nhìn tức giận vô cùng.
lùng ném lại một câu:
“Nếu đã cho rằng tướng quân phủ đều chẳng tốt, thì vĩnh viễn đừng quay về .”
“Đáng tiếc đó sao ngươi không chết rét luôn đi cho rồi.”
Ta thật muốn nói cho biết, đêm đó nương quả thật suýt chút bị tuyết vùi chết mất.
Cả khuôn mặt bị băng tuyết phủ kín.
Ta phải ra sức dùng tay đào từng mảng tuyết, mới gỡ được lớp dày đặc ấy.
Lại cố gắng sức kéo lê, mới có thể đưa nàng về đến .
Đêm , ta rúc chặt trong lòng Hồ Lăng, giọng thì thầm:
“Nương, người có đi không?”
Kỳ thực trong lòng ta vẫn còn một câu chưa dám hỏi:
“Nương có nhớ tới đứa con ruột của người không?”
Dù ta – Lưu Tiểu Táo – có lanh lợi, khéo léo đến mấy, nhưng thiệt thòi nhất vẫn là… ta chẳng phải đứa bé do nương sinh ra.
Hồ Lăng dịu dàng vỗ nhè nhẹ lưng ta, giọng khẽ như ru:
“Tiểu Táo muốn nương đi sao?”
“Không muốn.” Ta chặt nàng, lắc đầu thật mạnh.
“ thì nương sẽ không đi. Mau ngủ đi , ngủ rồi mới mau lớn được.”