Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
khi Phó Tri Lễ tức giận bỏ đi, ta lại suy nghĩ hồi lâu.
Định chờ hắn bớt giận mới bàn tiếp chuyện .
Không ngờ hôm hắn lại đổ .
6
của Phó Tri Lễ rất đột ngột.
Vài vị đại phu ra ra vào vào, cũng không chẩn đoán được nguyên do.
nói là cũ tái phát.
Bà quản sự đoán có thể là vì Thẩm ra tay ta, mới khiến Phó Tri Lễ đột nhiên ngã .
Khi ta gặp Phó Tri Lễ, vừa khéo chạm mặt phu nhân.
Rõ ràng bà cũng tin lời bà quản sự.
Ta vốn định tự mình nói phu nhân chuyện nương tử xung hỉ là giả, không ngờ phu nhân lại mở lời .
“Thanh Hòa ngoan, lần để con chịu ấm ức , ta đã thu dọn đồ nhi, nó về quê ở Giang Nam, tiền công của con tăng lên mười lăm lượng một tháng.”
Ta lặng lẽ nuốt xuống những lời định nói.
“Nô tỳ đi xem thuốc của Đại công tử đã sắc xong .”
Khi ta bưng thuốc bước vào phòng Phó Tri Lễ.
Trong phòng có một thiếu niên áo đỏ đang lải nhải nói gì đó hắn.
“Công tử, uống thuốc thôi.”
Vừa nghe ta lên tiếng, cả đồng thời quay sang nhìn ta.
Ta nhận ra thiếu niên áo đỏ ấy.
Chính là Nhị công tử Phó Chu đã cứu ta hôm .
Hắn cũng nhận ra ta: “Ồ, là ngươi à.”
Ta nghiêm túc cảm tạ: “Đa tạ Nhị công tử hôm qua đã cứu nô tỳ.”
Hắn xua tay: “Chuyện nhỏ thôi. Ngươi tên gì? Ta lần đầu trong viện của ca ca có nha hoàn hầu cận đấy.”
“Nô tỳ Tạ Thanh Hòa.”
“Thanh Hòa, lúa xanh mạ biếc, nghe thì có vẻ tràn đầy sức sống.” Phó Chu sờ cằm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng trông lại c.h.ế.t lặng tro tàn.”
“Ca ca, sao lại chọn một khúc gỗ làm nha hoàn, chán chết. Hôm nào ta tặng mấy nha hoàn hoạt bát hơn, ta mang Sùng Châu về, xinh lắm, đảm thích…”
Phó Chu ríu rít chim sẻ trên cành, ồn ào không dứt.
Ta im lặng bưng thuốc Phó Tri Lễ, nhìn hắn uống xong, lại lặng lẽ bưng bát rời đi.
để lại Phó Chu hô to gọi nhỏ phía .
“Nàng vừa là phớt lờ ta à? Sớm biết nha hoàn lòng lang dạ sói , hôm qua ta đã cứu nàng, có phải không ca ca…”
“Cút ra ngoài.”
“Vậy lát ta lại .”
khi Phó Chu về phủ, không khí trong nhà náo nhiệt trông .
Hắn ba ngày lượt chạy Tùng Trúc viện, khiến Phó Tri Lễ phiền không chịu nổi, bèn ta một thỏi vàng, ta tìm cách đuổi hắn đi.
Nhìn thỏi vàng ấy, mắt ta sáng rực.
là khi Phó Chu lại tìm Phó Tri Lễ, ta chặn ngay ở cửa.
Không ngờ những không dọa được hắn.
Ngược lại còn khiến hắn hứng thú.
Phó Chu không quấy rầy Phó Tri Lễ , mà chuyển sang quấy rầy ta.
7
Phó Chu nói rằng hắn không quen thân nha hoàn, tiểu tư của mình, nên cách vài hôm lại tìm Phó Tri Lễ “mượn” ta.
khi theo hắn đi dạo phố, qua thanh lâu, đấu gà, đấu dế, thuần ngựa.
Ta mới nhận ra, làm nha hoàn của Phó Tri Lễ quả là việc nhẹ nhàng biết bao.
“Thanh Hòa, Thanh Hòa, mau theo ta ra ngoài! Hôm nay là Tiểu niên, trong có diễn tạp kỹ, nghe nói tối còn có pháo hoa !”
Cây chổi trong tay ta còn kịp đặt xuống, đã nghe cổng viện vang lên tiếng huyên náo.
một bóng áo đỏ lao thẳng vào phòng Phó Tri Lễ, ngay đó là giọng của Phó Chu:
“Ca ca mau sửa soạn, ta ra ngoài!”
“Cút ra!”
“Được , vậy ca ca mau mặc đồ, ta chờ !”
Tiếp đó, bóng áo đỏ ấy đã lướt mặt ta: “Đừng quét , Thanh Hòa, lát đi chơi ta, hôm nay trong có diễn tạp kỹ đấy!”
Phó Chu tuy hơn ta ba tuổi, nhưng tính tình trẻ con nhất.
Y phục phải mặc màu sặc sỡ, lại rất thích xem náo nhiệt.
Dù bị Hầu gia mang Sùng Châu rèn luyện, cái tính ham chơi vẫn đổi.
“Đại công tử vừa khỏi cảm, không thích hợp ra ngoài.” Ta nói.
“Mặc dày hơn là được mà.” Phó Chu xoa rối tóc ta: “Ca ca cũng là , đừng lúc nào cũng coi ấy món đồ dễ vỡ.”
Ta ngẩn ra, nhất thời biết nói gì.
Tưởng rằng Phó Tri Lễ sẽ không đồng ý.
Không ngờ, khi ta hoàn hồn lại thì Phó Tri Lễ đã khoác đại bào xuất hiện.
“Để tránh bị A nương lải nhải, ta ra cửa góc tây.”
Phó Chu không biết đâu lấy ra bình giữ ấm, Phó Tri Lễ và ta mỗi một cái.
“Cam đoan hôm nay sẽ chơi thỏa thích.” Phó Chu đảm.
“Ấu trĩ.” Phó Tri Lễ hừ nhẹ một tiếng, cất bước đi .
Chủ tử đã không phản đối, thì ta, thân là nha hoàn, dĩ nhiên thuận theo ý chủ tử.
Trong quả thật náo nhiệt vô , khắp nơi đèn kết hoa giăng, là cảnh tượng ta từng .
đây, Tết ta có nghĩa là lại lớn thêm một tuổi, công việc sẽ nhiều hơn.
từng nghĩ có một ngày sẽ mình.
Phó Chu dẫn ta đông sang tây , lại tửu lâu lớn nhất trong ăn cơm.
“Thanh Hòa thật là quá chín chắn.”
Trong bữa ăn, Phó Chu lải nhải Phó Tri Lễ: “ từng nàng cười, cũng từng nàng vui.”
Cuối lại hỏi ta: “Ngươi lẽ không biết cười à?”
Ta gật đầu: “A nương ta nói ta sinh ra đã không biết khóc cười, trong làng ta đầu óc có vấn đề, ta cũng biết phải cười nào, vui nào.”
Phó Chu đang ríu rít thì khựng lại, hồi lâu mới ỉu xìu lên tiếng: “Ăn cơm ăn cơm, lát các ngươi đi xem pháo hoa.”