Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cái ổ chuột rách nát đó, cô cứ giữ lấy. Đừng nói là tôi ép cô cái gì.”
Trần Chí Viễn đẩy đơn hôn phía tôi, nói không buồn che giấu sự khinh thường.
Tôi liếc qua phần phân chia tài sản văn bản:
Hai căn anh ta, một chiếc — cũng là anh ta.
Chỉ duy nhất căn cũ kỹ, rộng đầy 38 mét vuông, tôi — được liệt kê là phần thuộc tôi.
Tôi không nói gì thêm, cầm bút ký dứt khoát:
“Được thôi.”
mẹ ngồi kế bên bật cười khẩy, mỉa mai:
“Cái ổ rách nát đó, có không chắc cũng chẳng ai buồn phá .”
tháng , tôi nhận được thông báo từ ban giải tỏa bồi thường.
Tổng số tiền được đền bù: 1.02 tỷ tệ.
1.
Hôm ký đơn hôn, vẻ mặt Trần Chí Viễn trút được gánh nặng.
Kết hôn năm năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta nhẹ nhõm vậy.
“Thẩm , chúng ta chia tay hòa bình.”
Anh ta dậy, áo vest phẳng phiu, điệu khách sáo đang tiễn một đồng nghiệp:
“Nếu này gặp khó khăn gì, cứ tìm anh.”
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ cất bản hợp đồng hôn túi.
Mẹ ngồi vắt chân trên sofa, đôi móng tay vừa làm mới bóng loáng.
ta vang lên ngọt lịm, đang trò chuyện với một người họ hàng không mấy thân thiết:
“ à, nhà ta điều kiện tốt, này thằng Chí Viễn muốn tìm người mới cũng chẳng khó.
cô, đừng kén quá. Tạm tạm là được rồi.”
“Mẹ, đừng nói nữa.” — Trần Chí Viễn cau mày.
“Tôi nói sai à?”
ta dậy, nâng đầy đắc ý:
“Nó đem được gì cái nhà này? Một căn nhà cũ nát?
Cưới hỏi là nhà ta lo, cũng nhà ta mua.
Năm năm nay ăn cơm nhà ta, ở nhà ta —”
“Đủ rồi.”
Tôi ngắt lời , bình thản, không mang chút xúc cảm.
ta sững lại một chút, rồi bật cười nhạt:
“Thế nào? Không muốn nghe à?”
Tôi đeo túi lên vai, thẳng cửa.
Trước bước , tôi ngoái đầu lại, nói chậm rãi từng chữ:
“Trần Chí Viễn, là anh chủ động đề nghị hôn.
Là các người muốn tôi tay trắng.”
“Vậy thì này — đừng nói là tôi không các người cơ hội.”
Anh ta cau mày, không hiểu:
“Có ý gì?”
Tôi không trả lời.
Chỉ mở cửa, rời .
Ngoài hành lang, tôi nghe tiếng mẹ vọng theo đầy mỉa mai:
“ vẻ gì chứ? Cơ hội cái gì? Cái nhà rách ấy đáng bao nhiêu?
Con trai ta lương chục ngàn, nó có tám ngàn bạc lương tháng.
hôn xong, con ta tìm được người tốt hơn gấp mấy lần!”
Tôi thang máy, không ngoảnh lại.
Năm năm.
Tôi sống ngôi nhà đó một cái bóng.
Mẹ chê nghề nghiệp tôi không có tương lai — chỉ là một cô giáo tiểu học.
Chê xuất thân nhà tôi nghèo — mẹ là công nhân bình thường.
Chê căn nhà tôi — nói “ở đâu mất mặt vậy”.
Trần Chí Viễn?
Anh ta từng phản bác.
Tôi từng hỏi:
“Mẹ anh nói vậy, sao anh không bênh ?”
Anh ta chỉ nhàn nhạt đáp:
“ nói… cũng đâu sai hoàn toàn.”
Tôi nhớ mãi câu nói đó.
Ghi khắc suốt năm năm.
Thang máy mở, tôi bước , bấm tầng hầm.
Chiếc Audi A6 Trần Chí Viễn nằm giữa bãi đậu , sạch bóng mới.
do mẹ anh ta bỏ tiền mua, anh ta.
Tôi ngang qua, không buồn nhìn lại.
Chiếc điện cũ tôi nằm góc khuất, phủ một lớp bụi dày.
Mẹ từng nói: “Mất mặt, cấm không được cái đó!”
bây giờ?
Tôi tự do rồi.
Tôi lái chiếc điện mình, băng qua cổng khu dân cư cao cấp ấy.
Bảo vệ liếc nhìn tôi một cái, không gật đầu, cũng chẳng nói lời nào.
Năm năm sống ở này, anh ta từng chào tôi.
Anh ta chỉ chào chủ .
Mà tôi — từng là chủ .
Tôi chỉ là vợ cũ chủ .
Giờ thân phận “vợ cũ”… cũng chẳng .
Tôi chạy khỏi cổng, không ngoảnh lại.
Phía lưng, căn ấy vẫn sáng đèn rực rỡ, lung linh thể chẳng có gì vừa kết thúc.
Tôi từng sống ở đó suốt năm năm.
Nhưng từng — một giây nào — xem đó là nhà.
2.
Tôi quay phố cổ nằm phía nam thành phố.
Căn cũ 38 mét vuông ấy là tài sản mẹ để lại tôi.
Nhà xây từ thập niên 90, không có thang máy, nằm ở tầng 6.
Tường bong tróc, hành lang mờ mịt, cống thoát nước lâu lâu lại tắc.
Nhưng này — là tôi.
Chỉ có này, hoàn toàn thuộc tôi.
Tôi mở khóa, đẩy cửa bước , nhà thoang thoảng mùi ẩm mốc cũ kỹ.
năm rồi không có ai sống.
kết hôn, Trần Chí Viễn không tôi lại.
Anh ta từng nói: “Chỗ này tệ quá, không ở nổi.”
Tôi mở tung cửa sổ, gió lùa ào ạt.
Ngoài kia là dãy nhà cũ bạc màu thời gian.
này có là Phố Cổ Thành Nam — khu dân cư lâu đời nhất thành phố.
tôi lớn lên ở đây, rồi được phân căn này.
Tôi cũng sinh ở đây, lớn lên ở đây, đỗ đại học mới rời .
Trước mất, ông nắm tay tôi dặn:
“ , căn nhà này… đừng bán.”
Tôi đáp khẽ: “Dạ.”
Trước mẹ mất, cũng nói y hệt vậy.
Tôi vẫn chỉ đáp: “Dạ.”
Họ không nói lý do.
Nhưng tôi đã hứa — và tôi từng có ý định nuốt lời.
Trần Chí Viễn không hiểu.
Anh ta nói: “Cái nhà rách này thì có giá trị gì? Bán đổi chút tiền không phải tốt hơn sao?”
Tôi đáp: “Không bán.”
Anh ta bảo tôi cố chấp.
Mẹ nói tôi có vấn đề.
Tôi vẫn kiên định: Không bán.
Bây giờ hôn rồi, căn nhà này là tài sản duy nhất tôi giữ.
Tôi giữa căn phòng nhỏ chỉ vỏn vẹn 38 mét vuông, bật cười.
Ít nhất — nó là tôi.
Một trăm phần trăm thuộc tôi.
Tôi bắt tay dọn nhà.
Lau bụi, lau sàn, thay bóng đèn.
Vật lộn cả ngày mức đau lưng không thẳng nổi.
Nhưng lòng lại nhẹ nhõm lạ thường.
Cảm giác nghẹn ngào suốt bao năm qua… biến mất rồi.
Tối , tôi nằm dài trên chiếc giường cũ, nghe tiếng ve ngoài cửa sổ.
Điện thoại đổ chuông.
Là Trần Chí Viễn.
“Thẩm , đang ở đâu?”
“Nhà cũ.”
“ thật sự ở đó?”
“Nhà , sao lại không ở được?”
Bên kia im lặng một lúc.
“ ở một mình đó… không an toàn.”
“Không cần anh lo.”
“Anh không có ý đó—”
“ hôn rồi. này bớt liên lạc.”
Tôi dứt khoát dập máy.
Chặn số.
Cảm giác làm điều đó —
cực kỳ đã.