Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 5

5

Càng nghe tôi càng rợn tóc gáy, từng cơn ớn lạnh chạy khắp sống lưng.

Tôi không thể tưởng tượng nổi, Chu Vũ lại là kẻ độc ác đến thế.

Tôi hoảng loạn, đi quanh phòng như kiến bò chảo nóng.

Bất chợt, tôi phát hiện căn phòng này có một ô cửa sổ nhỏ.

Cửa sổ bị bịt kín, nhưng khung gỗ đã mục nát từ lâu.

Tôi thử dùng tay cạy ra, khung gỗ lập tức bung ra, tôi mừng đến muốn khóc, rón rén trèo ra ngoài.

Ngay lúc sắp thoát được, một cái đinh gỉ trên khung cửa cào rách da tôi, đau đến mức suýt kêu thành tiếng.

Khó khăn lắm mới trốn ra được, tôi không kịp để ý vết thương, lén lút đi về phía cổng.

Vừa mới đến cửa, sau lưng đã vang lên giọng Chu Vũ lạnh tanh:

“Vãn Vãn, em định đi đâu?”

Tôi không kịp nghĩ ngợi, quay đầu bỏ chạy.

Nhưng Chu Vũ đuổi theo rất nhanh, tóm lấy tóc tôi, kéo tôi lết ngược trở lại.

Mẹ Chu Vũ nhào tới, bạt tai tôi liên tục:

“Cho mày chạy! Tao xem mày còn chạy đi đâu!”

Cha Chu Vũ lấy ra một sợi xích sắt, khóa tôi chặt vào đầu giường.

Ông ta nói với Chu Vũ:

“Nghe bố này, mày cứ làm cho nó có thai trước đi, có con rồi, tự khắc nó sẽ ngoan ngoãn lại.”

“Cho dù nó cứ đòi ly hôn, thì nhà mình vẫn có cơ chia tài sản.”

Mẹ Chu Vũ liên tục gật đầu:

“Đúng, đúng, rồi mày cứ lừa bố mẹ nó, giữ nó ở đây 10 tháng.”

“Chỉ cần sinh được đứa con, thì chúng ta chẳng còn gì phải sợ nữa.”

Chu Vũ gật đầu, đợi cha mẹ anh ta ra ngoài rồi thì đóng sầm cửa lại, bắt đầu xé quần áo của tôi.

Tôi vùng vẫy, chửi mắng anh ta không ngừng.

Chu Vũ nổi điên, đấm thẳng vào mặt tôi mấy cái, khiến tôi choáng váng, không thở nổi.

Đúng lúc đó, “Rầm” một tiếng, cửa bị đá tung ra.

Một gã đàn ông lao vào, túm cổ Chu Vũ đập thẳng vào tường.

Trong bóng tối, tôi nghe thấy tiếng bố tôi gầm lên:

“Mày dám động vào con gái tao? Tao giết mày!”

Chu Vũ còn chưa kịp phản ứng, đã hét lên một tiếng đau đớn.

Ngay sau đó, đèn phòng được bật sáng.

Tôi nhìn thấy vệ sĩ của bố đang đánh Chu Vũ đến mức không ngóc đầu dậy nổi.

Bố mẹ tôi vội chạy lại, ôm chặt lấy tôi.

“Keng” một tiếng, sợi xích dưới chân tôi vang lên.

Bố tôi trông thấy, mắt ông đỏ ngầu.

Ông hét lớn:

“Chu Vũ! Mày dám đối xử với con gái tao như thế này à?”

Chu Vũ đã bị đánh đến mức quỳ rạp dưới đất.

Anh ta cố mở miệng cầu xin, nhưng vệ sĩ của bố chẳng cho anh ta cơ hội, cứ thế giáng từng cú đấm lên mặt.

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt Chu Vũ đã sưng vù, méo mó như đầu heo.

Cha Chu Vũ cũng bị lôi vào, mặt mũi bầm dập, máu mũi và nước mắt chảy lẫn vào nhau.

Bố tôi bắt ông ta mở khóa xích cho tôi.

Sau đó, ông ta cũng bị lôi xuống, ăn một trận đòn như tử.

Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, nghẹn ngào:

“Từ khi con theo Chu Vũ về đây, mẹ đã thấy bất an.”

“Hôm nay bố con gọi được cho con, nhưng nói chưa được mấy câu thì điện thoại bị ngắt, gọi lại thì tắt máy.”

“Chúng ta cảm thấy có chuyện không ổn, nên lập tức mang người tới đây.”

Nói đến đây, mẹ tôi không nói được nữa, chỉ biết ôm tôi mà khóc.

Chu Vũ bị đánh đến mức không chịu nổi, bò đến bên chân bố tôi, ôm lấy chân ông, giọng mơ hồ van xin:

“Bác Tô, bác Tô… xin bác tha cho cháu…”

Bố tôi lập tức tung một cú đá khiến Chu Vũ ngã lăn ra đất.

Nửa tiếng sau, bố mới bảo vệ sĩ dừng tay.

Lúc này, cả ba người nhà họ Chu toàn thân bầm dập, không chỗ nào còn lành lặn.

Họ run rẩy quỳ giữa sân, miệng lắp bắp cầu xin tha thứ.

Bố tôi nhìn Chu Vũ, lạnh giọng hỏi:

“Cậu là sinh viên đại học, nói tôi nghe xem chuyện này rốt cuộc là sao?”

“Đừng hòng giấu giếm. Nếu con gái tôi nói cậu nói dối, tôi sẽ không tha đâu.”

Chu Vũ quỳ dưới đất, mặt tái mét, cắn răng kể lại toàn bộ sự việc.

Bố tôi nghe xong, giận đến mức lại tát anh ta thêm hai cái.

Mẹ Chu Vũ rón rén lên tiếng:

“Bác thông gia… là chúng tôi sai rồi, thật lòng xin lỗi.”

“Hay là… bỏ qua đi được không? Người lớn rộng lượng đừng chấp lỗi của kẻ nhỏ.”

“Đám cưới chúng tôi nhất định sẽ làm đàng hoàng. Chu Vũ sẽ ở rể, sau này sinh con cũng mang họ Tô, chúng tôi không có ý kiến gì hết.”

Bố tôi tức đến mức bật cười:

“Thông gia? Mơ giữa ban ngày à?”

Cha Chu Vũ cười gượng:

“Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Bọn trẻ yêu nhau bao năm, mình chia cắt thì cũng tội nghiệp…”

Cả ba người nhà họ Chu đều trông về phía tôi với ánh mắt đáng thương:

“Vãn Vãn, cho nhà bác một cơ hội nữa được không?”

Tôi lạnh lùng cười khẩy:

“Cơ hội? Trả lại sính lễ cho tôi đi. Tổng cộng là 880 ngàn.”

“Còn cả khuyên tai, dây chuyền của tôi, tiền mặt các người cướp của tôi – tất cả mang trả lại!”

Mẹ Chu Vũ nghe vậy thì mặt biến sắc.

Bà ta lắp bắp:

ĐỌC TIẾP:

Tùy chỉnh
Danh sách chương