Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

Chu Vũ Vi điện thoại, ấm ức nói một phen. Cuối cùng cố ý nhấn mạnh tôi trộm dây chuyền của cô .

cúp điện thoại, hầm hừ nói với tôi: “̣n tôi sắp đến rồi, với tên trộm cô, tôi sẽ tống cô vào tù, để cô thân bại danh liệt!”

Mẹ tôi cười mỉa: “Vậy chúng tôi chờ…”

̀ đừng đắc ý! Thông gia của tôi sắp đến rồi, tôi nghe nói mấy người làm mua ́n bất động sản ở cửa hàng của tập đoàn Tinh Hải. Bọn họ là ông chủ của Tinh Hải, chỉ cần tôi hỏi một tiếng thì mấy người sẽ bị đuổi ra ngoài ngay!” Mẹ của Chu Vũ Vi hung hăng nói, cất cao giọng.

Bố tôi cười lạnh: “Thật à? Vậy cũng đúng lúc, tôi cũng muốn gặp ông chủ lớn.”

“Hừ! Mấy người im lặng mà chờ !”

Người hai nhà ngồi ghế salon, Tiêu Lẫm nói chuyện với ̣n: “Tất mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi , đứng đó làm gì vậy?”

Trần Lập lau mồ hôi lạnh, nói: “Đúng đúng đúng, tất mọi người ngồi xuống, xôm tụ quá!”

Mọi người ̀n ́n, rất nhiều bắt đầu tò mò về thân phận của tôi.

Nhà hàng đưa trà chiều cho chúng tôi, nhưng lại không đưa cho cả nhà Chu Vũ Vi.

“Này! Cô mù à? Cô đưa cho bọn họ làm gì? chúng tôi đã bao nhà hàng này rồi!” Chu Vũ Vi chỉ vào mũi của nhân viên phục vụ mà mắng, có lẽ cô không kiểm soát được, không hề chú ý hình tượng.

Quản lý sảnh tiệc đến giải thích: “Xin lỗi cô Chu, chúng tôi không phục vụ người nhà họ Chu.”

“Cái gì?” người nhà họ Chu cùng kêu .

“Cô chờ đó, tôi sẽ đuổi hết mấy người, mấy…” Chu Vũ Vi tức giận đến mức cả người run . Cô còn chưa nói xong, ánh mắt sáng : “Lâm Vũ, cuối cùng anh đã đến rồi!”

*

người chạy đến, Chu Vũ Vi khóc sướt mướt kể khổ với tôi: “Lâm Vũ, Tô Tinh trộm dây chuyền của , bố mẹ cô còn không lịch sự với bố mẹ nữa! Người của nhà hàng không xem chúng ra gì, bọn họ quá đáng!”

“Đúng đó, cháu nên nói chuyện với bố mẹ, đuổi bọn họ !” Bố mẹ của Chu Vũ Vi sốt ruột giống kiến bò trên chảo nóng.

Dù sao tôi chỉ mới khoảng hai mươi tuổi, kỹ năng diễn xuất hơi kém, suýt chút nữa đã bật cười ra tiếng.

“Vậy à?” Nó uể oải hỏi, ánh mắt lướt qua đám người, nhìn về phía chúng tôi, hô lớn: “Bố!”

Bố của Chu Vũ Vi sững sờ, vô cùng hưng phấn: “Hửm, đổi cách xưng hô rồi sao? Đúng là ngoan của bố! , nhất ̣nh phải trút giận cho bố mẹ!”

“Đúng, nhất ̣nh phải trút giận cho mẹ!” Mẹ Chu Vũ Vi cùng nói.

Ánh mắt tôi phức ̣p nhìn bọn họ, giống nhìn kẻ ngốc.

Nó chậm rãi đến trước mặt chúng tôi, nụ cười phức ̣p lại đầy ẩn ý: “Bố mẹ, sao bố mẹ đến sớm vậy!”

*

Trong thoáng chốc, bầu không khí trở nên yên tĩnh. Cả nhà người Chu Vũ Vi trừng to mắt, giống kẻ ngốc.

Chu Vũ Vi chạy tới giữ chặt Lâm Vũ: “Anh đang nói gì thế? Anh gọi ai là bố mẹ?”

Lâm Vũ chỉ tôi và bố mẹ tôi, vẻ mặt lười biếng: “Giới thiệu cho cô biết, đây là bố mẹ tôi, còn chị ruột tôi nữa.”

???

Chu Vũ Vi hoảng sợ, ngẩn người.

Bố mẹ cô nhìn nhau mấy giây, sắc mặt trắng bệch đến, không dám thở mạnh.

“Lâm, Lâm Vũ, có phải nói đùa không?” Bố của Chu Vũ Vi run rẩy hỏi.

Chu Vũ Vi hoàn hồn lại, chỉ vào tôi, không thể tin lắc đầu: “Không thể nào, bố mẹ cô làm mua ́n bất động sản mà!”

Tôi cười lạnh: “Tinh Hải không là công ty bất động sản à?”

Tôi lại liếc nhìn mẹ Chu Vũ Vi: “Tôi từng nhắc nhở ̀ rồi, nhà tôi mua ́n, làm rất lớn.”

Sắc mặt mẹ Chu Vũ Vi chợt thay đổi.

Lúc này, giọng nói Trần Lập run run vang : “Chú, chú Chu, vừa rồi kênh tài chính và kinh tế vừa công bố ảnh chụp cả nhà ông chủ Tinh Hải, là…”  Trần Lập dời mắt nhìn chúng tôi, cả nhà Chu Vũ Vi mặt xám tro. Lúc này bọn họ mới hiểu ra mình bị gài.

Tôi chỉ vào ấm trà trên ̀n, ánh mắt mũi tên cười nói với: “Có lẽ lần này cô Chu phải gọi tôi là chị rồi. Nào, đến kính trà cho chị !”

*

Bố của Chu Vũ Vi phản ứng đầu tiên, cho người tắt live stream .

Nhưng hành động này quá dư thừa.

có quá nhiều ̣n bè thân thiết đến, còn có ̣n bè nổi tiếng của Chu Vũ Vi.

Bọn họ vì muốn hot nên tự mở live stream, có lẽ lúc này đã live được một lúc, cả mạng hỗn loạn.

người đứng trước mặt chúng tôi liên tục thở dài xin lỗi.

“Xin, xin lỗi cô Tô, là chúng tôi có mặt không biết Thái Sơn!”

“Là chúng tôi có mắt mù, là chúng tôi mắt chó xem thường người khác! Là chúng tôi đáng chết!”

“Vũ Vi, mau! Mau kính trà cho cô Tô!”

Trong chớp mắt, sắc mặt của Chu Vũ Vi từ trắng chuyển sang đỏ, giống trở thành trứng gà luộc. Chu Vũ Vi vừa muốn ra tay lại bị mẹ tôi cắt ngang.

“Không được, chúng tôi không nhận nổi trà của cô Chu!” Mẹ tôi cười lạnh nói: “ gái của tôi mà lại trộm đồ à?”

“Không! Không! Không có trộm!” Mẹ của Chu Vũ Vi duỗi tay, vẻ mặt sợ hãi.

“Là chúng tôi nói bậy, là chúng tôi bị điên, là lỗi của chúng tôi!”

Mẹ tôi lại cười nói: “Tôi mặc đồ nhái à?”

“Không, không, chị mặc hàng hiệu, chỉ có tôi mặc hàng nhái thôi!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương