Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Tôi đưa cho cô ấy: “Hay là, cậu thử xem sao.”

Cô ấy hơi khựng lại, rồi làm như không có gì, đáp: “Được thôi.”

Cô ấy cầm thỏi son, vặn lên rồi thoa một lớp mỏng trên môi.

Tôi hỏi cô ấy có cảm giác gì không.

Cô ấy lại trừng mắt nhìn tôi: “Cậu đúng là suốt ngày nghĩ linh tinh, làm gì có mùi nhang khói nào, thôi ăn đi!”

Thấy cô ấy nói vậy, tôi mới yên tâm.

Cũng lấy thỏi son ra thoa một chút, rồi vui vẻ soi gương, ngắm mình.

4

Miếng bít tết ở đây thực sự rất ngon, tôi ăn một mạch gần hết phần của mình.

Ngẩng đầu nhìn lên, tôi phát hiện Tịnh Tịnh chỉ đang dùng nĩa chọc vào rau, miếng bít tết của cô ấy vẫn còn nguyên.

Tôi hỏi cô ấy làm sao vậy.

Cô ấy bỗng dưng nhảy dựng lên: “Tớ… đi nhà vệ sinh chút nhé!”

Tịnh Tịnh vào nhà vệ sinh khá lâu.

Khoảng hai mươi phút trôi qua, cô ấy vẫn chưa ra ngoài.

Tôi lo lắng cô ấy gặp sự cố gì, nên đứng dậy đi tìm.

Vừa đẩy cửa nhà vệ sinh, tôi đã nghe thấy tiếng nôn khan.

Là Tịnh Tịnh?

Tôi định cất tiếng gọi cô ấy, nhưng lại nghe thấy cô ấy vừa nôn khan vừa tự lẩm bẩm, chửi bới.

“Con nhỏ đó, nó sẽ không phải cố tình đấy chứ.”

“Không không, Hứa Tịnh Tịnh, đừng nghĩ linh tinh!”

Cô ấy đang nói về ai? Con nhỏ nào?

Tôi cất tiếng: “Tịnh Tịnh, là cậu sao?”

Từ trong buồng vệ sinh vang lên tiếng xối nước, rồi vài phút sau, Tịnh Tịnh mới ló đầu ra: “Sao cậu lại vào đây tìm tớ?”

Tôi lo lắng hỏi cô ấy có phải bị ốm không, sao nôn dữ vậy.

Cô ấy khoát tay, nói là do dạo này ăn chay.

Lâu rồi không ăn thịt, ăn nhiều quá nên dạ dày không quen, buồn nôn thôi.

Nghe cô ấy nói vậy, tôi cũng không khách sáo, ăn nốt phần bít tết của cô ấy.

Nhưng trên đường ôm bụng trở về trường, tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nhưng lại không thể nói rõ ràng.

Cho đến khi tôi nhìn thấy một bà cô đi ngang qua, tay xách túi đầy cải thìa, tôi mới chợt nhận ra.

Tịnh Tịnh nói cô ấy buồn nôn vì ăn thịt.

Nhưng trước khi đi vào nhà vệ sinh…

Rõ ràng cô ấy chỉ mới ăn có chút salad rau!

5

Tôi lấy thỏi son từ trong túi ra.

Tịnh Tịnh đã thoa son, Tịnh Tịnh không ăn được gì, Tịnh Tịnh nôn khan rất lâu.

Tôi không còn tâm trí nào quan tâm đến cái bụng đang no căng.

Cất bước chạy thẳng về ký túc xá!

Tấm danh thiếp vẫn còn nằm yên trong thùng rác.

Tôi vội vàng nhặt nó lên, quét mã QR trên đó để kết bạn với bác tài xế.

Nhưng đã đợi mãi mà bác ấy vẫn chưa chấp nhận lời mời.

Đúng lúc này, điện thoại của Ngô Lương lại gọi tới.

Lần này là cuộc gọi video.

Thấy tôi đang thoa son trên môi, anh ấy che miệng cười: “Sao rồi, Miểu Miểu, màu son này đẹp lắm phải không?”

Tôi lúng túng gật đầu.

Phản ứng đó rơi vào mắt anh ấy, lại thành ra biểu hiện thẹn thùng.

Anh ấy dịu dàng dỗ dành tôi: “Vậy em phải nhớ, ngày nào cũng dùng đấy nhé!”

Tôi nhớ đến lời người tài xế dặn, nên quyết định thử dò hỏi anh ấy.

Tôi khe khẽ nói: “Anh yêu, em thấy hình như không thích màu này lắm, có thể đổi màu khác được không?”

Gương mặt Ngô Lương thoáng chốc sa sầm, anh ấy vội nói.

“Không được đâu, đây là son mà anh nhờ bạn từ nước ngoài mang về.”

“Không sao đâu em yêu, nếu em không thích, anh sẽ bảo người ta mang về cho em một cây khác.”

Tôi giả vờ vui mừng, nói cảm ơn anh yêu, rồi cúp máy.

Sau khi gọi xong, tôi suy nghĩ rất lâu.

Tịnh Tịnh có vẻ hơi khác thường, nhưng điều đó không nhất thiết liên quan đến thỏi son.

Ngô Lương lúc đầu không vui cũng bình thường, ai mà chẳng buồn khi món quà mình tặng bị chê.

Huống chi sau đó anh ấy cũng đề nghị đổi cho tôi thỏi khác.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn thấy mình quá đa nghi.

Đúng lúc đó, người tài xế cũng chưa chấp nhận lời kết bạn.

Tôi cất thỏi son vào ngăn kéo, rồi đi ngủ.

6

Nhưng cả đêm đó, tôi ngủ không yên chút nào.

Tôi mơ thấy một cô gái tóc dài đang ngồi bên cửa sổ soi gương.

Bên ngoài cửa sổ là một màn sương mù xám xịt, dường như bị làn sương dày đặc che phủ.

Cô ấy từ từ quay đầu nhìn về phía tôi.

Đầu của cô ấy dường như là cơ khí, mỗi lần xoay đều phát ra tiếng kêu cót két ghê rợn.

Đột nhiên, cô ấy quay hẳn mặt về phía tôi.

Rồi bất ngờ túm lấy tôi, kéo tôi về phía cô ấy!

Đúng lúc đó, chuông báo thức vang lên.

Hôm nay có tiết học lúc 8 giờ sáng, tôi không có thời gian để suy nghĩ về ý nghĩa của giấc mơ kỳ lạ ấy, vội vàng rửa mặt qua loa rồi chạy tới lớp.

Khi đang xếp hàng lấy bữa sáng, tôi gặp bạn cùng lớp là Đào Niệm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương