Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Hiện menu

Đọc Truyện Chữ Chương Nhất

 Truyện Ôm Chặt Đùi Phản Diện Bệnh Kiều Chương 4

Ôm Chặt Đùi Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 4: Hoàn

16

Thân thể Tần phu nhân càng ngày càng kém, bà gọi tôi đến phòng hỏi tôi có muốn rời khỏi nhà họ Tần hay không.

Tôi có chút sững sờ, không rõ tứ trong nói của bà.

“Mấy năm nay thân thể của mẹ đã bị tổn thương nặng nề, đã sắp không chống cự nổi nữa, mẹ biết con không thích ngôi nhà này.”

“Mẹ đưa con ra nước ngoài học tập, con có muốn đi không?”

Trong Tần phu nhân vẫn rất tỉnh táo, nhà này ngoại trừ bà ra không có ai thật sự quan tâm tôi, hoặc là nói tôi vẫn kém xa Tần T.ử Ngữ.

Bà đưa tài sản của mình cho tôi, đồng thời lấy ra một bản sao chuyển nhượng tài sản của ông Tần.

Chóp mũi chua xót, tôi nhìn Tần phu nhân mà trong khó chịu.

Tôi không có cách thay đổi kết thúc của bà.

Trong nguyên tác, bà từng hỏi nữ phụ có muốn rời khỏi nhà họ Tần hay không, nữ phụ như bị đụng phải thần kinh mẫn cảm mà cuồng loạn từ chối.

Cô nói dựa vào cái gì thiên kim chân chính nhà họ Tần như cô lại phải nhường ngôi cho đứa con gái nuôi kia, cô không cam .

Cô không hiểu dụng tâm lương khổ của Tần phu nhân, nếu không có Tần phu nhân ở nhà họ Tần thì người khác cũng không thèm để cô.

Rời khỏi nhà họ Tần, cầm theo tất cả gì mình có thì sẽ tốt hơn rất nhiều.

Đáng tiếc, cô bị thù hận làm mờ mắt.

Tôi gật đầu với Tần phu nhân, tỏ vẻ tôi đồng với sự sắp xếp của bà.

Từ khi tôi xuyên , tôi chưa từng muốn tranh đấu với nữ chính, tôi không hề muốn đi trêu chọc cô ta, chỉ muốn tốt cuộc bình thường của mình.

Chỉ là, thật không ngờ nữ chính lại lại, cho không cách bình ổn trận đấu tranh này.

Hào quang nhân vật chính cường đại cỡ , tôi mà liều mạng với cô ta thì người chịu thiệt cũng chỉ có tôi.

Cầm tài sản nhà họ Tần rời khỏi nơi thị phi này, mình ăn no uống là ngon rồi.

Tần phu nhân hài nở nụ cười.

Bà nhìn mặt tôi, dừng một chút nói, “Mẹ biết con đang quen với thiếu gia nhà họ Ân.”

“Ngày sau con có không thích nhà họ Tần, thì cũng hãy nể mặt mẹ mà chừa lại vài phần tình cảm.”

“Dù sao anh của con cũng là người thừa kế nhà họ Tần, con là con gái của mẹ, nó cũng là con trai của mẹ.”

Tôi rũ mắt xuống, một hồi lâu lên : “Dạ.”

Đêm khuya, tôi rời khỏi phòng Tần phu nhân, gặp Tần T.ử Thư đang đứng ngoài cửa.

mắt anh ta nhìn tôi có chút phức tạp, tôi không thèm chào hỏi anh ta mà trực tiếp rời đi.

“Vãn Nguyệt.”

Anh ta gọi tôi lại, tôi quay đầu nhìn anh ta, mắt lạnh lùng.

“T.ử Ngữ em ấy yêu Trần Lạc, hành động có chút cực đoan em đừng trách con bé.”

Tôi mỉm cười trào phúng với anh ta, không nói gì.

Tôi cần gì phải tranh luận giảng đạo lý với một kẻ thiên vị, dù sao tôi cũng không muốn ở lại nhà họ Tần, càng không muốn thừa nhận bọn họ.

17

Trở lại phòng, tôi nằm liệt trên giường ngẩn người.

Đầu tôi nghĩ đến chuyện tôi trải qua trong thực nghĩ việc xảy ra từ lúc tôi xuyên giờ.

Tôi nhìn trần nhà thở dài, phải làm gì đây?

Chẳng lẽ cả đời ở trong sao?

Tôi lấy điện thoại ra, tìm kiếm các chủ đề khác nhau về thiên văn và linh dị.

Lướt rồi lướt, video mukbang lại hiện lên bụng tôi cũng kêu vang.

Tôi gọi điện thoại cho Ân Tiện, đầu bên kia rất ồn ào, còn có nhạc quỷ dị.

Qua mấy giây bên kia yên tĩnh lại, lỗ tai truyền đến trong trẻo lạnh lùng của Ân Tiện: “Em nói gì ?”

“Anh đang làm gì đấy, sao lại ồn ào ?”

“Xem phim.”

Xem phim á?

Tôi nhớ đến khúc nhạc kỳ lạ rồi, đầu óc chợt hiện ra một đoạn kịch bản kinh dị.

Rùng mình một cái.

Tôi đột nhiên hối hận đã tìm anh.

“Tìm tôi có gì không?”

“À, anh có muốn cùng đi ăn thịt nướng hay không.”

“…”

Nửa sau, Ân Tiện lái xe máy đến đón tôi.

Tôi bị vẻ đẹp trai của anh làm choáng váng, ngầu .

Tôi cực phấn khích nhìn chiếc motor còn đi một vòng để đ.á.n.h giá nó.

Anh lấy mũ bảo hiểm rồi đội nón cho tôi.

“Ôm c.h.ặ.t vào.” Anh nắm tay tôi vòng qua thắt lưng mình, giây sau động cơ vang lên, xe chạy như bay trên đường cao tốc.

Bên tai là gió gào thét, tôi dựa vào lưng của Ân Tiện, trái tim tôi đập liên hồi, không phân biệt được là đập vui vẻ hay động

Anh đưa tôi đến một quầy thịt nướng ở chợ đêm.

Tôi bất ngờ sự quen thuộc của anh với nơi này: “Anh thường xuyên đến đây sao?”

Anh nhìn đám người ồn ào xung quanh gật gật đầu: “Ừm, đã vài lần.”

Tôi dùng mắt kỳ quái nhìn anh, boss bình dân sao?

Tôi cầm xiên nướng, điên cuồng ăn, người đối diện ăn tao nhã hơn tôi rất nhiều.

Tối nay Ân Tiện bình thường, ngược lại tôi cảm mình như có bệnh, lại có thể không quen.

Nhớ Tần phu nhân, tôi liền nói với anh: “Em định đi du học.”

“Rời xa người nhà họ Tần, lúc đó em được yên bình thoải mái.”

“Còn có thể do vui vẻ ăn uống nữa.”

Tôi chuyên tâm gặm thịt trên cánh gà, không nghe câu trả , ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Động tác hơi dừng lại, đặt cánh gà xuống.

mắt Ân Tiện lạnh lùng, anh lại mất hứng!

Tôi thăm dò hỏi: “Anh, bị đau bụng à?”

Anh không để câu hỏi của tôi, mà hỏi lại: “Em định đi?”

Tôi gật đầu: “Đúng , ra nước ngoài rời xa chốn thị phi nhà họ Tần.”

Đôi mắt đen của Ân Tiện vẫn yên lặng nhìn tôi.

Sóng lưng tôi lạnh toát.

Anh không biết dáng vẻ mình dọa người cỡ sao, đang yên đang lành tôi chọc gì anh nữa đây.

Tôi vắt óc suy nghĩ làm để bầu không khí tốt hơn, anh lại đột nhiên mở miệng nói chuyện:

“Lúc nãy xem phân nửa bộ phim, phần còn lại em cùng tôi về nhà xem tiếp đi.”

“Đêm nay đã khuya, có hơi không tiện thì phải?”

Anh nhếch miệng cười với tôi, hàn dày đặc: “Sợ tôi ăn em à?”

18

Đầu đau , tôi ôm đầu ngồi dậy.

Mơ mơ màng màng đ.á.n.h giá chung quanh, một giây, hai giây, ba giây.

Tôi tỉnh táo trong nháy mắt.

Đây không phải phòng của tôi!

Tôi vén chăn xuống giường, chân lại bị một lực kéo lại.

nhìn xuống, đầu óc tôi trống rỗng.

xích!

Một sợi xích dài bằng bạc dày được quấn quanh mắt cá chân tôi, khoảng chừng ba hoặc bốn mét.

Đã xảy ra chuyện gì, tôi lại xuyên vào quyển cầm tù gì nữa hả!

Tôi ngồi xuống giường, bộ não của tôi nhanh ch.óng hoạt động và nhớ lại.

Mười phút sau, tôi luống cuống trên giường, khóc không ra nước mắt.

Tôi nhớ lại chuyện tối qua.

Tối hôm qua tôi đến nhà Ân Tiện xem phim kinh dị với anh, vẻ mặt anh hứng thú, tôi ở một bên thì như ngồi trên đống lửa, đống than.

Nổi da gà cả người, cuối cùng chân mềm nhũn rời khỏi rạp chiếu phim tư nhân của anh.

Sau đó anh cho tôi uống một ly rượu vị trái cây, t.ửu lượng của tôi kém, nhưng uống rượu trái cây thì cũng không đến nổi , không ngờ một ly đã .

Sau đó, tôi hủy…

Sau khi rượu tôi cực kỳ thành thật, hỏi gì nói đó, việc này cũng thôi đi, ngày hôm qua tâm sự của tôi tương đối nặng nề, mình bala bô lô nói rất nhiều.

Lúc đó vẻ mặt anh rất kém, anh hỏi tôi có muốn rời khỏi trong không, tôi không có đầu óc thẳng thắn nói muốn.

Vẻ mặt anh âm trầm, còn đưa tay bóp cổ tôi, rượu cho tôi thêm can đảm và sức lực, tôi quật anh ngã xuống mặt đất.

Cúi người gặm c ắn hôn loạn một hồi, còn nhéo mặt anh nói:”Anh đẹp thật đấy!”

“Em muốn dẫn anh đi theo, anh về nhà với em đi.”

Sau đó liền đến ngủ như c h ế t.

Ký ức còn lại là vào buổi .

Xong rồi, xong rồi.

Tôi ảo não x0a nắn chăn, lạch cạch, cửa phòng mở ra.

Tôi lập tức đứng thẳng, lại luống cuống tay chân ngồi xuống.

Ân Tiện bưng bữa đặt ở bàn nhỏ bên cạnh, thoạt nhìn anh tắm rửa, tóc còn ướt sũng.

Anh mặc quần dài màu xám giản dị, nửa người trên trần truồng.

Sắc đẹp trước mặt, tôi ngay lập tức bị mê hoặc, quên sợ hãi.

Anh kéo ghế ngồi xuống, ghé mắt: “Dậy rồi sao, đến ăn đi.”

Tôi từ từ chuyển đến chỗ bữa ăn , ngồi xuống đối diện với anh.

Anh bất động thanh sắc nhìn hành động của tôi.

Thật sự là hoàn toàn không động đậy.

Tôi hắng giọng, giả bộ hồ đồ: “Tối hôm qua em uống phiền anh lắm đúng không, nhưng mà anh có thể cởi thứ trên chân cho em hông dạ?”

Khóe miệng Ân Tiện khẽ nhếch: “Không cởi được.”

“Cái gì, không… không cởi được á.” Tôi đã rất sợ hãi.

“Tối hôm qua em quậy lắm, sợi xích do em tìm rồi đeo vào đấy, chìa khóa ấy hả, bị em bỏ vào bồn cầu rồi.”

“Em…”

Tôi cạn luôn, được rồi, cứ việc đội nồi cho tôi đi.

Bởi tôi nói không nhớ chuyện ngày hôm qua, anh lại bịa ra một cái nồi thái như để đội cho tôi, nếu tôi mà phủ nhận thì không khác gì thú cả.

Người câm ăn hoàng liên, đắng mà nói không , chính là tôi đây.

Ân Tiện tựa tiếu phi tiếu nhìn vẻ mặt buồn rầu của tôi, nhìn được sự bỡn cợt trong mắt anh, tôi biết mình bị đùa giỡn.

gọi điện thoại cho lính cứu hỏa đi.”

Tôi lấy điện thoại động ra, mở khóa, bàn tay đã bị anh giữ c.h.ặ.t.

Bên tai là giọng nói lạnh lẽo của anh: “Vẫn muốn tiếp tục giả ngu à?”

Tôi nhắm mắt lại, chắp tay cầu nguyện.

“Gần đây em đọc tiểu thuyết ngôn tình, bị tẩu hỏa nhập ma, tối hôm qua em toàn nói bậy thôi à.”

“Chắc anh không tin kh ù n g đ i ê n của em đâu há, ha ha.”

Tôi cười gượng vài rồi ngậm miệng lại dưới mặt lạnh lùng của anh.

Được rồi, tôi không giả bộ nữa: “Coi như là thật, thì anh trói em làm chi?”

Tôi đứng dậy, lắc lắc xích trên chân để bày tỏ sự không hài của mình.

mắt Ân Tiện rơi xuống bạc trên chân tôi: “Không đẹp sao, anh cố tình chọn đấy.”

Cho dù đây có là vàng ngọc thì cũng éo đẹp đâu! Tại nó dùng để trói tôi á!

Tầm mắt anh chuyển lên trên, đôi mắt đen như mực nhìn tôi, sau đó mạnh mẽ đưa tay kéo tôi qua, tôi ngã ngồi xuống đùi anh.

Anh vén tóc mái lộn xộn lên tai tôi, chậm rãi nói: “Phải trói em, thì em vĩnh viễn không rời khỏi tôi.”

Anh tiến lại gần, giọt nước đọng lại trên mái tóc ướt át rơi xuống xương quai xanh của tôi, xúc cảm lạnh lẽo kia làm cho tim tôi run rẩy.

“Có việc gì từ từ nói, đừng động tay động chân…” Giọng của tôi chột dạ, hoàn toàn chẳng có uy h.i.ế.p gì, cả người bị anh khóa vào trong n.g.ự.c.

Tôi như ngồi trên đống lửa, khuôn mặt nóng hỏi.

Màn hình điện thoại động của tôi vẫn còn , anh lấy nó qua, trên đó hiển thị lịch sử tìm kiếm gần đây của tôi.

Không hề có gì khác ngoài các câu hỏi như rời khỏi, xuất hồn linh ta linh tinh.

Tôi chột dạ.

“Từ nhỏ tôi đã cảm mọi thứ đều rất tẻ nhạt, nhàm chán, mọi vật đều không có sự , ngay cả con người cũng .”

này rất tẻ nhạt, bọn họ nói ăn có thể làm người sung sướng, nhưng tôi ăn gì cũng cảm không có hương vị, nhạt như nước ốc.”

“Tôi đã đến gặp bác sĩ, họ nói rằng cơ thể của tôi rất khỏe mạnh, đây là ảnh hưởng về mặt tâm lý.”

“Tôi cho rằng cả đời này cứ trôi qua tẻ nhạt như , cho đến khi em xuất hiện, em biết mình giống gì không?”

Ân Tiện nâng cằm tôi lên, đầu ngón tay thân mật ma sát, lại chậm rãi chuyển đến trước mắt tôi: “Em như ngôi sao ban đêm, rất ch.ói mắt.”

“Lúc em ăn luôn rất vui vẻ, ăn rất ngon. Lúc bị ức h.i.ế.p thì đáng thương vô cùng, lúc ăn lại vui đến đôi mắt cũng mỉm cười, rất đáng yêu.”

“Ăn cơm với em, mọi thứ cũng trở có mùi vị.”

“Trên người em rất ấm áp, ôm rất thoải mái, m.á.u cũng ấm áp. Không giống người khác, ai cũng lạnh như băng.”

“Tôi vẫn rất tò mò sao em lại đặc biệt như , tối hôm qua em đã cho tôi biết đáp án.”

Tôi nghe xong, hoàn toàn đơ người.

Thì ra trong mắt anh, tôi là vật thức, đồ giữ ấm, thùng cơm động…

Trách không được anh nhìn tôi bằng con mắt khác, thì ra tôi dựa vào thực lực được boss lớn coi trọng.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì đáng sợ thật, anh lại có thể dựa vào thức của mình mà mơ hồ nhận được sự khác thường của này, còn đứng ở bên bờ vực của sự thật.

Tại sao, do bug của tác giả ư?

Ở một mức độ đó, anh cũng là nhân vật chính của trong , chỉ sai lầm của tác giả mà anh bị gạt ra ngoài lề.

Cũng không biết tính cách của Ân Tiện được thiết lập sẵn hay là đắp nặn lại từ chính nhận thức của anh ấy nữa.

Nhìn đôi mắt sâu không đáy kia, tôi nghĩ là vế sau.

Kết hợp giữa tính tình và hành động của anh thì tên này có thiết lập bệnh kiều từ trong xương cốt luôn rồi.

Cũng may chủ anh rất cường đại, không tính điên lắm.

Tôi giống như chơi blind box , bất ngờ nhưng “vui”.

Bây giờ câu hỏi được đặt ra là, làm sao để tôi dỗ dành người này, để anh không đi lên con đường “cường thủ hào đoạt”.

Tùy chỉnh
Danh sách chương